Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.com
---
Bất quá, Độc Lập Châu quả thực là quá mức nguy hiểm.
Hơn nữa, nàng sinh trưởng tại Độc Lập Châu, cho dù ký ức bị che kín, ở lại Độc Lập Châu lâu dài, tiếp xúc được với người và sự việc cũ, khó tránh khỏi sẽ khiến cho nàng nhớ lại cái gì. Hắn tuyệt đối không cho phép nàng nhớ lại chuyện năm xưa... Cái đoạn ký ức đã từng khiến cho nàng sống không bằng chết. Chuyện đó đối với nàng, thật sự là quá mức tàn nhẫn!
"Bất quá, Cửu ca, trước đó anh xuất đầu lộ diện, dùng thân phận của Tư Dạ Hàn xuất hiện, nhất định sẽ kinh động đến Tư gia đi?" Hồi lâu sau, Lâm Khuyết nhìn về phía Tư Dạ Hàn.
"Ừm." Tư Dạ Hàn nói.
"Cho nên tôi đang nghĩ, đám cao tầng Tư gia kia, sau khi nhìn thấy anh trở về, có thể sẽ cho là anh muốn cướp lại quyền hành Tư gia hay không? Bọn họ có lẽ sẽ không dám ra tay với anh, nhưng tôi lại cảm thấy, bọn họ có thể sẽ trói chặt Cửu tẩu, dùng Cửu tẩu để uy hiếp anh đó nha!" Lâm Khuyết suy nghĩ một chút, mở miệng nói.
Khả năng này là quá lớn! Nếu như là hắn, hắn cũng sẽ làm như vậy. Dù sao Tư Dạ Hàn luôn mồm luôn miệng, nói Diệp Oản Oản là nữ nhân mà anh ta yêu nhất. Dùng người phụ nữ mà Tư Dạ Hàn yêu nhất để uy hiếp, thậm chí là khống chế Tư Dạ Hàn, đây là phương án sáng suốt nhất.
Nghe Lâm Khuyết suy đoán, Tư Dạ Hàn lãnh đạm thờ ơ lên tiếng: "Ở trước khi tôi rời đi, cũng đã lưu lại người ở lại theo dõi Tư gia."
Đối với Tư gia, Tư Dạ Hàn mặc dù không có tình cảm gì, nhưng dù sao bà nội vẫn còn ở đó…
Chẳng qua là, Tư Dạ Hàn cũng không muốn động thủ đối với Tư gia. Cho nên, trước khi rời đi, từng ra lệnh cho một số tinh anh của A Tu La thủ ở phụ cận Tư gia, từ đó bảo đảm cho bà nội được an toàn.
Nếu như đám cao tầng Tư gia kia, dám có bất kỳ tâm tư bất chính đối với bà nội, ắt gặp tai họa ngập đầu.
"Được rồi... Vẫn là Cửu ca anh tâm tư kín đáo. Như vậy là hay nhất, bọn họ muốn động thủ đối với Cửu tẩu, nhìn dáng dấp cũng không quá khả thi rồi... Chỉ bất quá... Nói đi nói lại thì, hiện tại Cửu tẩu lại là Minh chủ Không Sợ Minh. Đám con heo ngu xuẩn của Tư gia kia nếu như dám làm cái gì đó đối với Cửu tẩu, phỏng chừng cũng không cần dùng đến những tinh anh của A Tu La kia. Chỉ cần thủ hạ của Cửu tẩu là đã đủ để tận diệt Tư gia rồi. Ha ha, hy vọng đám heo ngốc của Tư gia kia cũng đừng làm ra những chuyện ngu xuẩn gì."
...
Vào giờ phút này, Diệp Oản Oản cùng với đám người Thất Tinh Bắc Đẩu, và Đại trưởng lão, Tam trưởng lão, rời khỏi Tinh Thần Giải Trí, chuẩn bị lái xe trở lại Kim Đô Bích Hải.
"Phong tỷ, tiểu tử Phó Minh Hi kia mới vừa rồi muốn treo ngược tự sát, nói là phải chết vì tình cho tỷ xem, bị đệ cản lại rồi, chuyện này tính sao đây?" Trên xe, Bắc Đẩu nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, mở miệng hỏi.
Diệp Oản Oản: "..." Treo ngược tự sát...
"Đúng rồi, Phó Minh Hi còn tuyên bố muốn tiêu diệt Tư gia... Ai dám cùng hắn tranh cướp tỷ, hắn liền làm thịt kẻ đó... Ai dà, hoàn toàn không có thuốc nào cứu nổi…" Bắc Đẩu thở dài.
Tên cháu trai của Nhị trưởng lão này, thật đúng là một cao thủ, không chỉ là có trái tim mong manh dễ vỡ, mà còn là một con hàng đến chết không biết xấu hổ. Ngay cả Bắc Đẩu cũng đều sợ hắn.
"Xem ra, Phó Minh Hi đã kế thừa được truyền thống tốt đẹp của người ông của hắn, Nhị trưởng lão, đến chết không biết xấu hổ." Nơi ghế phụ bên cạnh tài xế, Đại trưởng lão bỗng nhiên mở miệng cười lạnh.
Tại Không Sợ Minh, quan hệ giữa mấy vị trưởng lão đều là như vậy. Nếu có cơ hội, ai cũng muốn bỏ đá xuống giếng một cái. Đối với chuyện này, Diệp Oản Oản cũng đã sớm quen rồi.
Còn không đợi Diệp Oản Oản mở miệng nói gì, trên ghế lái xe, Tam trưởng lão lại thắng gấp xe một cái. Ngồi bên phải ngoài cùng nhất, thân thể Bắc Đẩu mất thăng bằng, suýt chút nữa đã từ trên xe bay ra ngoài. Cũng còn may là cửa xe đóng khá chặt.
"Lái xe kiểu gì vậy!? Ngươi học lái xe ở đâu vậy hả, lái xe như *beep*, *tiếng chửi tục*, có tin ta đạp thẳng chân ga tông chết ngươi không?" Tam trưởng lão quay cửa kính xe xuống, nhìn về hàng xe nhỏ chắn ngang phía trước, tức giận chửi một tràng.