Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.com
---
Lúc này, Bắc Đẩu và Thất Tinh hai người, nhìn về phía Lương Uyển Quân bị trói ở trên ghế.
"A di, sao dì lại bị trói ở trên ghế vậy?" Bắc Đẩu hơi có chút nghi ngờ, nhìn chằm chằm Lương Uyển Quân, mặt đầy vẻ ngơ ngác.
Lúc này, Thất Tinh ở bên cạnh lườm Bắc Đẩu một cái. Thế này chẳng lẽ còn chưa đủ rõ ràng hay sao?
"Mọi người đều đừng khách khí, đứng đấy làm gì, đều ngồi xuống đi, Phong tỷ sẽ về ngay thôi!" Bắc Đẩu mỉm cười, nói với đám người trong phòng khách căn biệt thự.
Nghe vậy, mọi người tại đây trố mắt nhìn nhau. Cái gã ngốc này từ đâu chui ra vậy?
"Ha ha, tiểu tử, ngươi từ đâu tới?"
Gã đàn ông trung niên cầm đầu nhìn chằm chằm Bắc Đẩu, lạnh giọng cười nói.
"Từ đâu tới? Từ sân bay đấy!" Bắc Đẩu trả lời.
Còn không đợi người đàn ông trung niên tiếp tục nói thêm cái gì, Bắc Đẩu lại bỗng nhiên nhìn về phía cánh cửa.
Vào giờ phút này, Diệp Oản Oản đang xách theo túi lớn túi nhỏ đi vào biệt thự. Đại trưởng lão mặc đồ đỏ chót và Tam trưởng lão hai người đi theo sau lưng Diệp Oản Oản.
Bên trong túi lớn túi nhỏ, tất cả đều là quà nàng mua cho mẹ Lương Uyển Quân. Tại Độc Lập Châu cũng không có gì đặc biệt, cho nên nàng mới ghé vào một trung tâm thương mại gần biệt thự mua một ít quà. Mang theo Bắc Đẩu và Thất Tinh quá mức chói mắt, cho nên, Diệp Oản Oản liền đưa cho hai người địa chỉ, bảo bọn họ tới trước cửa chờ sẵn.
Mới vừa tiến vào biệt thự, nhìn thấy bên trong nhà náo nhiệt như vậy, ngay chính cả Diệp Oản Oản cũng hơi sững sờ. Đây là có chuyện gì….?
"Oản Oản..."
Lương Uyển Quân nhìn thấy Diệp Oản Oản đã lâu không gặp bỗng nhiên trở về, đầu tiên là sững sốt. Chợt, trong mắt hiện ra vẻ kích động ngập tràn, thậm chí có chút khó tin.
Nhìn thấy Lương Uyển Quân bị trói ở trên ghế, niềm vui sướng trên mặt Diệp Oản Oản kia, trong nháy mắt biến mất không còn thấy gì nữa.
"Ha ha, tôi còn cho là ai... Nguyên lai là con gái của bà trở về rồi."
Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Oản Oản, nở một nụ cười như có như không.
"Oản Oản, đi nhanh một chút! Nhanh đi báo cảnh sát, những người này là thổ phỉ!" Lương Uyển Quân lập tức hướng về Diệp Oản Oản hô lên.
"Thổ phỉ?" Nghe tiếng, người đàn ông trung niên chậc chậc lắc đầu: "Xem những lời bà nói này… chúng tôi tại sao lại có thể là thổ phỉ chứ? Những người như chúng tôi, rất chịu giảng đạo lý đó nha! Thiếu nợ thì trả tiền, chính là lẽ tự nhiên bất di bất dịch... Các người thiếu tiền chúng tôi, hiện tại làm sao chúng tôi lại thành thổ phỉ rồi? Tôi cảm thấy, hẳn các người mới là thổ phỉ đấy! Ha ha!!"
"Ồ... Các ngươi là đám cho vay lãi cắt cổ phải không?" Diệp Oản Oản trừng mắt nhìn đám người gã đàn ông trung niên, lạnh giọng hỏi.
"Làm sao, còn chưa đủ rõ ràng sao?" Người đàn ông trung niên cười nói.
"Rất tốt, ta thích nhất là giảng đạo lý với người khác!" Lúc này, Diệp Oản Oản nhìn về phía Tam trưởng lão: "Đóng cửa, chúng ta hôm nay sẽ cẩn thận giảng đạo lý cùng với bọn chúng."
Nghe tiếng, Tam trưởng lão "uỳnh" một tiếng, dập thẳng cánh cửa chính lại. Tiếng đóng cửa vang lên đinh tai nhức óc.
"Nhẹ nhàng một chút! Cửa đã bị ông chấn hỏng rồi kìa!" Khóe miệng Diệp Oản Oản hơi co giật, nhìn Tam trưởng lão nói.
Tam trưởng lão: "..."
"Ha ha ha, có ý tứ, các ngươi thích giảng đạo lý, vậy thì là tốt nhất rồi!" Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, có chút hăng hái cười nói; cứ như thể đám người Diệp Oản Oản là con dê béo nằm sẵn trên thớt.
"Nói một chút, thiếu nợ các ngươi bao nhiêu tiền?" Diệp Oản Oản đầu tiên là đem sợi dây trên người Lương Uyển Quân cởi ra, chợt đỡ lấy bà tùy ý ngồi ở trên ghế sa lon.
"Không nhiều, chỉ thiếu chúng ta một ngôi biệt thự. Đem biệt thự trả cho chúng ta là được, chúng ta rất chịu giảng đạo lý." Người đàn ông trung niên nói.
"Oản Oản... Đừng nghe hắn ta nói bậy, phần tiền nợ trước đó cha con vay bọn chúng, cơ hồ đều đã trả sạch. Còn thiếu hơn 10.000 tệ tiền lẻ, mẹ mới vừa rồi cũng đã trả cho bọn chúng..." Lương Uyển Quân vội vàng mở miệng nói.