Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.com
---
Sau khi rời khỏi cao ốc tập đoàn Tư Thị, Diệp Oản Oản trực tiếp lái xe đi đến hội trường của buổi lễ trao giải Kim Lan, cùng hội họp với đám người Diệp Mộ Phàm.
Là sự kiện trọng đại mỗi năm một lần của giới giải trí, tối nay đã được định trước sẽ có sức hút rất lớn.
Từ lúc danh sách vào vòng trong bắt đầu được công bố, trên mạng lập tức bàn tán sôi nổi, suy đoán người đoạt được giải Ảnh Đế và Ảnh Hậu năm nay. Thậm chí không ít người âm thầm mở bàn đánh cược.
Bùi Hằng của Hoàng Thiên Giải Trí được đánh giá cao nhất. Bùi Hằng đã hai lần đoạt Ảnh Đế, vẫn luôn là phái thực lực. Lần này Hoàng Thiên mời hắn xuất sơn, có thể nói là tình thế bắt buộc.
Tiếp đó là Kinh Vạn Thanh của Hoàn Cầu. Bộ phim của hắn là át chủ bài của công ty, do kim bài biên kịch viết nên, hao tổn cả 200 triệu tiền đầu tư, danh tiếng trên mạng phân hóa rõ rệt, doanh thu phòng vé lại vô cùng cứng.
Sau đó là Hàn Dật của Trí Thượng Truyền Thông, là hắc mã lần này, cũng rất được xem trọng.
Cuối cùng chỉ còn lại Lạc Thần và Cung Húc trong 《 Sinh Tử Một Đường 》, từ đạo diễn đến biên kịch tất cả đều vô danh tiểu tốt, diễn viên coi được chỉ có mỗi vai phụ của Hàn Thiên Vũ.
Hai người được cộng đồng mạng “trao tặng” danh hiệu “làm nền xuất sắc nhất”.
Trên xe, Cung Húc lướt qua Weibo một vòng, nhìn thấy những bình luận trên mạng kia, khuôn mặt điển trai không ai bì nổi sáng lấp lánh: "Xí, làm nền? Địa phương tiểu gia xuất hiện, chỉ có những người khác phải làm nền!"
Lạc Thần hướng về Cung Húc ở bên mình nhìn một cái, lặng yên không nói.
Cái tên này cũng không biết là thần kinh quá mạnh mẽ, hay là không tim không phổi? Dường như cả cho tới bây giờ vẫn chưa bao giờ có thời điểm bị khuất phục…
Thấy Lạc Thần một mực trầm mặc không nói lời nào, Cung Húc hướng về cậu ta nhìn một cái, "Này!"
Lạc Thần đang thất thần, nhìn về phía Cung Húc, lấy ánh mắt để hỏi hắn muốn gì?
Cung Húc ôm vai hắn, sâu kín hỏi thăm, "Cậu có phải là đang khẩn trương hay không?"
Thần sắc Lạc Thần nhất thời ngẩn ra, biểu tình hơi có chút cứng đơ, "Không có."
Cung Húc bĩu môi một cái, tỏ vẻ không tin, "Xí, chớ gạt tôi, dầu gì cũng cùng cậu yêu nhau giết nhau lâu như vậy, chỉ nhìn ánh mắt cậu thôi là tôi liền biết ngay cậu đang nghĩ gì! Tôi nói này, cậu cần gì phải khẩn trương chứ! Cậu thấy tôi không, bị người ta chửi như vậy cũng đều không khẩn trương nữa là…!"
Diệp Mộ Phàm đang lái xe ở phía trước, nhìn vào trong kính chiếu hậu lườm hắn một cái, "Cậu không cho đó là nhục, còn lấy đó làm vinh hạnh sao?"
"Tôi nói thật nha, muốn lăn lộn trong cái giới này, thì cũng phải giống như tôi vậy, đem hết thảy nhìn thành mây trôi. Nếu cái rác rưởi gì cũng đều hấp thu, bất kỳ ngôn luận gì cũng đều để trong lòng, đây chẳng phải là sẽ mệt muốn chết sao? Cái tên ngốc này chính là nghĩ quá nhiều rồi, tôi cũng thấy mệt giùm cho cậu ta." Cung Húc lầu bầu.
Lạc Thần nghe vậy, trên mặt thoáng qua một vệt màu ấm.
Hắn biết là Cung Húc đang cố ý nói những thứ này để an ủi hắn.
Bây giờ công ty đang tràn ngập nguy cơ, giải thưởng lần này quá trọng yếu! Khoảng thời gian này, áp lực của hắn quá lớn.
Cung Húc nói không sai, hắn đang khẩn trương, cho tới bây giờ vẫn chưa bao giờ khẩn trương đến thế.
Hắn đã liên tục mất ngủ mấy đêm liền, vừa nghĩ tới chính mình có khả năng cô phụ kỳ vọng của Diệp ca, vừa nghĩ tới công ty phải đối mặt với nguy cơ sập tiệm, hắn liền có cảm giác không thở nổi.
Tính cách của hắn hoàn toàn ngược lại với Cung Húc. Cung Húc tự xem mình làm trung tâm, sẽ không để ý đến cách nhìn của người khác; mà hắn thì ngược lại, xảy ra chuyện gì, ngay lập tức sẽ suy nghĩ chính hắn có chỗ nào làm không tốt. Mỗi một bình luận tiêu cực trên mạng, đều có thể khiến hắn khó chịu rất lâu.
Khiến cho hắn khó mà chịu đựng, là sự sợ hãi! Sợ hãi bởi vì sự vô năng của mình, mà làm liên lụy người khác.
Lạc Thần dùng điện thoại di động mở Weibo ra, nhìn thấy ngay cả bên dưới Weibo của mình, cũng toàn bộ đều là tiếng chửi mắng đối với Cung Húc. Thậm chí không ít lời còn nói là Cung Húc làm liên lụy hắn, nếu không với kỹ xảo của hắn, cũng có khả năng rất lớn sẽ đoạt giải.
Những người đó cố ý bỏ dài lấy ngắn, chỉ xoáy vào đoạn phim Cung Húc ở tại trường học đánh nhau gây chuyện, bất cần đời tán gái; dùng cái này để không ngừng bôi đen kỹ thuật diễn xuất của Cung Húc.
Lạc Thần nhìn chằm chằm những thứ bình luận kia rất lâu, mở trang cá nhân của mình lên, chậm rãi đánh một hàng chữ, sau đó công bố ra ngoài…