Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.com
---
Bọn họ?
Bọn họ tất cả đều là…vợ?
Lại có thể nhiều như thế sao?
Trong nháy mắt khi tiếng nói của Thập Nhất rơi xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn âm trầm của Diệp Oản Oản quả thật đã tràn ngập sát khí…
Trong đám, một tên phân đội trưởng Ám Vệ hồn phi phách tán rống to, "Mịa nó! Thập Nhất! Ngươi thực sự quá thiếu đạo đức rồi đi!"
Thập Nhất thấy Diệp Oản Oản rốt cuộc tạm ngừng công kích đối với mình, thở hồng hộc ôm lấy chân, căn bản không hề để ý tới tiếng gào thét bi thương lên án của các đồng đội, không ngừng cố gắng mở miệng nói với Diệp Oản Oản: "Thật vậy, chính là bọn họ! Tôi không lừa ngài!"
Là huynh đệ thì phải có nạn cùng chịu có được không! Dựa vào cái gì chỉ có mình hắn bị ăn đòn?
"Rất tốt."
Vậy thì tất cả cũng đều không tốt rồi!
Âm thanh Diệp Oản Oản phảng phất như là âm thanh đến từ Địa Ngục vậy.
Một giây kế tiếp, Diệp Oản Oản trong nháy mắt hướng về đám người Phong Huyền Diệc tấn công, bên kia nhất thời lại là một trận người ngã ngựa đổ.
Mà ông chủ nhà bọn họ Tư Dạ Hàn... Hoàn toàn giống như Phong Huyền Diệc dự liệu... Thật sự trơ mắt nhìn bọn họ bị đánh a...
Vẻ mặt của Diệp Oản Oản hoàn toàn là “có một cái giết một cái, có một đôi giết một đôi”. Luồng sát khí này, quả thật là hù chết người.
Còn nữa... Chẳng lẽ là ảo giác của bọn họ sao?
Tại sao cảm thấy lực sát thương của Oản Oản tiểu thư lại tăng lên không ít?
Cách đó không xa, đám người Cung Húc đã hoàn toàn nhìn đến trợn tròn hai mắt.
Nếu như nói một quyền đập thủng xe mới rồi là kinh sợ 1, hiện tại hoàn toàn là kinh sợ 10.
Cung Húc trợn mắt há mồm lẩm bẩm, "Diệp ca... Diệp ca ca có phải là uống rượu giả rồi hay không?"
Lạc Thần: "..."
Diệp Mộ Phàm càng lúc càng có cảm giác mình có một muội muội giả. Mặc dù hắn biết em gái nhà mình có thiên phú không tệ, rất nhiều huấn luyện viên đã từng khen nàng, nhưng cũng không đến mức đáng sợ như vậy! Một thân một mình đấu với nhiều người như vậy, hơn nữa những người kia nhìn qua thật giống hộ vệ riêng, có vẻ có thân thủ rất tốt.
Lúc này, chỉ nghe được "vút t t…" một tiếng xé gió vang lên, Diệp Oản Oản tung một cước nặng tựa ngàn cân, hướng về phía thanh niên cao gầy vừa mua trà giải rượu mới rồi đánh tới.
Thanh niên cao gầy ánh mắt đảo qua lỗ thủng trên chiếc xe Land Rover trước mặt mình, nhất thời mặt vàng như nghệ. Lực đạo này, nếu là một cước đánh xuống, đầu của hắn đều muốn nở hoa!
"Không! Không đúng! Không phải là tôi!!!" Thế ngàn cân treo sợi tóc, Ám Vệ cao gầy nhất thời rống to một tiếng, tay tùy tiện chỉ đại về một phương hướng khác: "Là hắn... Là hắn..."
Ánh mắt lạnh như băng của Diệp Oản Oản, theo hướng chỉ tay của Ám Vệ cao gầy nhìn lại…
Cung Húc.
Cung Húc đột nhiên bị chỉ đến mặt đầy mộng bức, muôn ngàn mũi tên băng lạnh buốt đâm xuyên con tim của hắn. Ôi con tim nhỏ bé, lúc này đã tê tái đóng băng!
"Mịa nó!!!"
Nếu như sớm biết Diệp ca uống rượu xong sẽ đáng sợ như vậy, đánh chết hắn cũng sẽ không dám khăng khăng ép Diệp ca uống rượu đâu!
Diệp Oản Oản ánh mắt sâm lạnh, nhìn về phía Cung Húc.
Cung Húc bị nhìn chằm chằm dựng đứng cả lông tơ, sau khi mộng bức đủ ba giây, quả quyết một tay đem Lạc Thần ôm lấy, "Không! Không phải là tôi! Tôi đã có vợ rồi! Vợ của tôi chính là cậu ấy!"
Lạc Thần: "..."
Lạc Thần bị ôm lấy ghét bỏ không thôi, theo bản năng liền muốn đem Cung Húc đẩy ra.
Cung Húc như ‘chết đuối vớ được cọc’, liều mạng ôm lấy hắn không thả: "Cậu dám đẩy tôi, tôi liền nói là cậu!"
Lạc Thần... Bất động...
Thời khắc mấu chốt, sự thiếu liêm sỉ của Cung Húc đã cứu hắn một mạng.
Vì vậy, Diệp Oản Oản tiếp tục hướng về mấy tên Ám Vệ công kích, hơn nữa càng lúc càng đáng sợ hơn, hơn nữa bất kể bọn họ rốt cuộc có phải hay là không, thà giết lầm còn hơn bỏ sót.
"Không phải là tôi! Thật không phải là tôi!"
"Đúng vậy, thật không phải là chúng tôi mà!"
Chính là cô đấy, có được hay không a!
Hai vợ chồng nhà cô cãi nhau, sao lại ném chúng tôi ra ôm quả lựu đạn này!
Quả thật là tai bay vạ gió mà…