Biên soạn: Đức Uy - Đọc Truyện
- --
"Minh chủ, cô thật sự không tức giận à?" Phó Minh Hi vẫn có chút không cam lòng hỏi.
Diệp Oản Oản không nhịn được xua xua tay, "Đừng làm ồn ồn ào, đi sang một bên chơi! Bổn minh chủ và cái đám nữ nhân ngang ngược không biết lý lẽ, càn quấy, một khóc hai nháo ba treo ngược kia, có thể là cùng một dạng sao? Các người có phải là có hiểu lầm gì đó đối với tôi rồi hay không?"
"Khục, minh chủ, cô nói đúng lắm..."
...
Thiên Thủy thành.
Tư Dạ Hàn bên này nhìn thấy tin tức, đang muốn gọi điện thoại cho Diệp Oản Oản.
Kết quả, bên này mới vừa cầm điện thoại di động lên, điện thoại liền reo vang, Diệp Oản Oản đã gọi tới trước.
Tóc của Lâm Khuyết đều muốn dựng hết lên, "Xong! Xong rồi..."
Tư Dạ Hàn gắng bình ổn lại tinh thần, ngay sau đó nhấn nút nghe máy: "Oản Oản..."
Kết quả, bên này còn không đợi Tư Dạ Hàn nói chuyện, đã nghe được âm thanh đặc biệt ôn nhu của Diệp Oản Oản vang lên, "Bảo Bảo, anh đừng lo lắng, cũng không cần giải thích cho em, em sẽ không làm loạn, hiểu lầm hay ghen bậy bạ! Anh an tâm làm chuyện của anh, không cần lo lắng cho em!"
Tư Dạ Hàn: "..."
Vì vậy, lời giải thích của Tư Dạ Hàn, cứ như vậy tất cả đều bị nghẹn trở về.
"Em không tức giận? Đêm hôm đó anh..."
"Không tức giận! Nhất định là bọn họ lừa bịp anh nha, mục đích hẳn là muốn tạo ra mâu thuẫn giữa hai chúng ta, cuối cùng đạt được mục đích không thể cho người biết. Em mới sẽ không mắc lừa đấy! Được rồi, không thèm nghe anh nói nữa, em bồi ông ngoại câu cá đây!" Đầu kia điện thoại di động, Diệp Oản Oản nhấc một cước giẫm nát tảng đá, ngay sau đó cười híp mắt cất tiếng.
Nàng không tức giận, không có chút tức giận nào!
Tư Dạ Hàn: "..."
...
Sau khi cúp điện thoại, đứng hóng ở bên cạnh nghe được toàn bộ nội dung điện thoại, Lâm Khuyết mặt đầy mộng bức: "Cửu ca! Cửu tẩu... cô ấy có phải là uống lộn thuốc rồi hay không? Làm sao lại đột nhiên thông tình đạt lý như vậy?"
Tư Dạ Hàn không nói gì, hiển nhiên cũng không ngờ tới Diệp Oản Oản sẽ yên tĩnh như vậy, thậm chí giống như không có việc gì xảy ra, bồi ông ngoại câu cá.
Lúc này, Du Thiệu cất bước đi vào, "Tôi đã sớm nói Nhiếp tiểu thư cũng không phải là người không nói phải trái như vậy."
Lâm Khuyết đầu óc mơ hồ lầm bầm, "Thật chẳng lẽ là đổi tính rồi sao?"
Diệp Oản Oản hoàn toàn không hề tức giận, Tư Dạ Hàn rũ con ngươi, lại không khỏi cảm thấy trong lòng có chút trống vắng. Ngay sau đó, anh phục hồi lại tinh thần, nhìn về phía Du Thiệu, "Có chuyện?"
Du Thiệu vội vàng báo cáo: "Mới vừa nhận được tin tức, Dịch hội trưởng trở về rồi."
Tư Dạ Hàn: "Chuẩn bị xe."
Du Thiệu: "Vâng!"
...
Cùng lúc đó.
Diệp Oản Oản trở lại biệt thự, giao phó công việc trong liên minh cho đám người Thất Tinh, thu thập một vài đồ vật, ngay sau đó đi xuống lầu giao phó với bọn họ, "Tôi muốn đi Thiên Thủy thành một chuyến, có chuyện gì điện thoại liên lạc."
Diệp Oản Oản vừa dứt lời, cơ hồ thần kinh của tất cả mọi người đều căng thẳng.
Bắc Đẩu yếu ớt hỏi: "Phong tỷ, tỷ muốn đi Thiên Thủy thành?"
Diệp Oản Oản nhíu mày: "Đúng vậy, làm sao? Tôi không thể đi?"
Một bên, Đại trưởng lão và Tam trưởng lão hai mắt nhìn nhau một cái, ngay sau đó nuốt nước miếng, "Minh chủ, cô đi Thiên Thủy thành làm cái gì? Là... Là đi tìm Tu La Chủ đại nhân sao?"
Đại trưởng lão cũng không dám nói chính là: Quả nhiên vẫn là muốn đi đập phá quán sao...
Diệp Oản Oản: "Ai nói đi Thiên Thủy thành thì nhất định là phải đi tìm hắn, tôi đây đi du lịch!"
Tam trưởng lão nơm nớp lo sợ nhìn chằm chằm thanh đường đao Diệp Oản Oản tùy thân mang theo kia, "Ặc... Cô đi du lịch còn mang theo Yên Lặng?"
Yên Lặng là tên của thanh đường đao này. Thanh đường đao này là đồ của ông ngoại Diệp Oản Oản từng dùng, khi đó bị đấu giá ở trong dạ tiệc từ thiện, bị Kỷ Tu Nhiễm đoạt được.
Sau đó Kỷ Tu Nhiễm phái Thu Thủy đem cây đao này đưa cho Diệp Oản Oản.
Diệp Oản Oản vỗ thân đao một cái, "Phòng thân một chút mà thôi!"
Lúc này, Phó Minh Hi lại tinh mắt phát hiện chai rượu trong ba lô Diệp Oản Oản, "Minh chủ, như vậy rượu...?"
Diệp Oản Oản: "Tôi cũng không uống, tôi tặng cho người ta, không được sao?"
Phó Minh Hi: "..."