“Trở về công ty đi!” Duy Hoàng đột nhiên lên tiếng.
“Dạ, không đi tới phòng khám nữa ạ?” Khánh Toàn ấp úng hỏi lại.
“Không!” Duy Hoàng gằn giọng đáp lại, anh liếc mắt nhìn sang người phụ nữ đang cười hì hì bên cạnh mà sống lưng bỗng cảm thấy hơi lạnh. Nếu như anh cố tình cho cô ta tới gặp bác sĩ bóc lớp mặt nạ này ra không biết lúc đấy có bị giết người diệt khẩu không nữa.
Chiêu thức cô đánh anh, rõ ràng không phải chỉ là đánh bậy đánh bạ, vị trí cùng lực đạo hoàn toàn được khống chế vô cùng chuẩn xác. Nhìn vậy thôi chứ, toàn thân anh cố lắm mới ôm được cô nhét vào xe, có một quãng ngắn mà đủ mọi vị trí trọng yếu trên người đều bị ăn đòn. Nói đúng ra, không phải cơ thể anh đã từng được trải qua huấn luyện, chắc đã xong rồi.
[Cô đủ độc ác, cô là ai hả?]
Ngọc Ly nghe vậy liền vui vẻ theo ông chồng hờ đi tới Song Thiên. Khi thấy hai người xuất hiện ở hành lang trên tầng cao nhất của phòng tổng giám đốc, Khánh Vi là người đầu tiên nhận ra và sửng sốt hô lên: “Chào tổng giám đốc, sao hôm nay…” Cô ta khinh thường giơ tay chỉ về Ngọc Ly đang đi phía sau.
“Cô làm việc của mình đi, có giấy tờ gì thì mang vào phòng tôi. À! Mang thêm nước cam và chút bánh ngọt.” Duy Hoàng bỏ lại một câu rồi vào thẳng phòng mình.
Ngọc Ly lạnh lùng liếc mắt qua cô ta rồi tỏ ra ngây ngô nối gót theo Duy Hoàng.
Khánh Vi ghen ghét nhìn theo ba người vừa bước vào phòng, đáy lòng cô ta thoáng qua một chút tính toán.
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc, Duy Hoàng ngồi sau bàn làm việc cau mày nhìn Ngọc Ly đang chạy tới chạy lui nhìn ngó săm soi đủ mọi chỗ.
[Cô muốn giở trò gì vậy? Muốn phá không cho tôi làm việc kiếm cơm sao?]
Khánh Toàn đứng bên cạnh anh cũng vã mồ hôi, cái đống cổ vật kia được ông chủ tỉ mỉ sưu tầm, món nào cũng có giá trị tiền tỷ, quý hơn vàng, yêu hơn mạng. Đến cả cha của ông chủ còn không được phép động tới, thế mà bà chủ ngốc lại lấy ra vân vê coi như thứ đồ chơi thế kia.
Anh ta vụng trộm ôm tim cầu nguyện.
Cánh cửa phòng bật mở, Khánh Vi mang theo nước cam và bánh ngọt vào phòng, nhìn thấy Ngọc Ly đang cầm cái chén trà cổ mà ông chủ thích nhất liền the thé hét lên: “Ngọc Ly, cậu lại nghịch gì vậy, mau bỏ xuống!”
[Ái chà vai diễn bạn tốt lại lên sân khấu à?] Ngọc Ly vẫn thản nhiên tung hứng chẳng thèm phản ứng lại. Duy Hoàng cũng chăm chú ký đống giấy tờ trước mặt không có ý định ngăn cấm.
Thấy Vậy, Khánh Vi vội lao tới, giữ đồ thì không có, nhưng cố tình để Ngọc Ly gây họa thì sẵn sàng giúp một tay.
Thấy cô ả ba chân bốn cẳng chạy lại với vẻ mặt đắc ý. Ngọc Ly liền xoay người đặt chiếc cốc về vị trí cũ sau đó bước ba bước lách người tránh ra xa.
Khánh vi mất đà, vẫn cứ thế lao tới chỗ cái trụ đặt bộ ấm trà cổ, mắt cô ta mở lớn hết cỡ, kinh sợ hét ầm lên, cái tai họa này cô ta không gánh nổi.
Sự việc xảy ra chỉ trong một cái chớp mắt, khi Khánh Vi sắp thân mật ôm lấy cái trụ đẩy món đồ cổ quý giá xuống đất thì Khánh Toàn đã kịp thời giải cứu nó an toàn. Anh ta chạy vội lại “cứu giá”, ôm lấy bộ ấm trà vào trong tay như bảo bối rồi cẩn thận đặt lên trên bàn làm việc của Duy Hoàng.
Mà lúc này Khánh Vi đang ôm cái trán sưng bươu lên rên rỉ lóp ngóp bò từ mặt đất lên chỉ vào Ngọc Ly trách móc: “Tự nhiên cậu chạy ra đấy làm gì?”
[Ơ, không chạy ra để chờ cô đẩy à?]
Câu hỏi của Khánh Vi khiến ba người trong phòng đồng loạt quay sang nhìn cô ta.
“À, ý em là để em dẫn Ngọc Ly đi dạo một vòng công ty nhé!” Khánh Vi nhận ra mình vừa thất thố, vội chỉnh lại chiếc trụ đá rồi cầm tay Ngọc Ly cứ vậy kéo thẳng ra ngoài.
“Ngọc Ly này, cậu làm đơn ly dị với Duy Hoàng đi!” Khánh Vi dẫn Ngọc Ly ra vườn hoa nhỏ ngoài ban công khẽ thủ thỉ.
“Ly dị là gì?” Ngọc Ly giả ngu hỏi lại.
“Là được trở về sống với cha mẹ cậu, không phải ở cùng người đàn ông đáng ghét kia nữa!”
“Tôi thích ở đây, không thích về nhà với cha mẹ.”
“Cha mẹ cậu chỉ vì chị cậu mà giận cậu thôi, cậu ngoan ngoãn là sẽ không giận cậu nữa!”
“Không!”
“Vậy cậu không thấy cậu ngốc thế này sẽ làm ảnh hưởng tới Võ tổng à?”
“Ảnh hưởng gì?”
“Anh ấy sẽ bị gắn cho cái mác là tổng tài có cô vợ ngốc.”
[Hay đấy chứ!]
“Tôi chỉ là đề nghị, đưa ra một phương án tốt nhất để cậu không còn làm liên lụy đến anh ấy, cũng là giúp cậu được sống tự do không bị người khác nhòm ngó nữa. Cậu thấy sao?” Khánh Vi vờ vịt thân thiện cầm lấy tay Ngọc Ly hỏi han.
Ngọc Ly không nhịn được cười nhạo trong lòng, cô lại lặp lại câu nói kia của Khánh Vi: “Cậu thấy sao?”
“Một kẻ ngốc như cậu, không xứng với anh ấy đâu.”
“Cậu xứng?”
“Ừ, hả?”