Cô Vợ Ngốc Của Tổng Tài

Chương 44: Thành công cứu người.




Ba chiếc xe bảy chỗ phóng như bay trên đường chạy theo sau chiếc ô tô thể thao của Duy Hoàng. Tất cả mọi người đều trong tâm trạng khẩn trương không hề hé răng nói bất cứ một câu dư thừa nào.

Ra tới đường cao tốc liền gặp ba chiếc xe khác, một chiếc trong số đó là loại xe địa hình gầm cao còn bám đầy bùn đất do Trọng Đạt điều khiển, nhìn thấy đoàn xe của Duy Hoàng cũng lập tức quay đầu bám sát ngay sau.

Ngọc Ly thoáng sủng sốt một chút, mang theo đội quân như thế này có phải là quá khoa trương rồi không?

Chẳng lẽ Duy Hoàng không sợ đánh rắn động cỏ?

Tính cách cũng quá tự tin đi!

Tự tin đến bốc đồng chẳng biết có hỏng việc hay không?

Đương nhiên là Ngọc Ly không hiểu, bản năng của một sát thủ như cô chính là ẩn thân chờ đợi con mồi xuất hiện rồi bất ngờ tung ra một kích trí mạng. Còn đây chính là phô trương thanh thế, đập bẹp mọi hy vọng ngóc đầu của đối phương. Dồn kẻ thù vào đường cùng, kích thích chúng cuống cuồng chạy trốn liều mạng chống trả.

Bữa tiệc của những con quỷ khát máu chính hiệu phải là như thế.

Ngọc Ly tò mò nhìn sang sườn mặt nghiêm túc của người đàn ông đang cầm lái, bên tai cô ngoài tiếng gió vù vù thổi qua chỉ còn lại tiếng bánh xe ma sát trên mặt đường phát ra tiếng kêu ken két.

“Anh đừng nóng vội.” Cô nhỏ giọng an ủi.

“Yên tâm, anh có kế hoạch rồi.” Duy Hoàng chạm ngón tay lên gò má của cô, truyền sang cho cô chút yên lòng.

Chưa tới ba mươi phút sau xe đã dừng bên cạnh một con đường cách nông trại kia một cây số.

Trong ánh chiều tà nhá nhem, một vòng người đang đứng nghiêm chỉnh chờ mệnh lệnh để hành động. Chỉ nhìn qua Ngọc Ly cũng biết được bọn họ đều là những người đã được huấn luyện bài bản. Ánh mắt cô có thêm chút nghiền ngẫm nhìn về người đàn ông của mình.

Có vẻ như thế lực ngầm của anh cũng không phải loại tép riu.

Đúng lúc ánh mắt cô lơ đễnh chạm ngay vào tầm nhìn của Bá Tùng, Ngọc Ly theo phản xạ co rụt người lại thoáng chút sợ hãi. Anh ấy thấy vậy liền nhếch miệng cười, nheo mắt nhìn cô không nói gì.

Ngọc Ly lùi bước chân trốn sau lưng Duy Hoàng đi theo tới chỗ mấy người bạn của anh.

Trọng Đạt, Bá Tùng và Tuấn Phong đang đứng dựa vào cửa xe phong thái hoàn toàn ung dung chẳng có chút tâm trạng căng thẳng của một người đi giải cứu con tin gì cả.

“Sắp xếp ổn thỏa chưa?” Duy Hoàng nghiêm mặt hỏi Tuấn Phong.

“Tớ làm việc cậu còn chưa yên tâm?

Nông trại này là bất động sản thuộc về một lãnh đạo cấp cao trên bộ. Lần này nhất định là muốn mượn cơ hội để buộc Duy Hoàng giao ra bảng danh sách mật nhằm hạ gục đối thủ trong lần bỏ phiếu bầu cử sắp tới.

Thủ đoạn đúng là chẳng có tí gì quang minh lỗi lạc cả!

Quả nhiên thời kỳ nào thì cũng vẫn có những loại người sâu bọ như thế.

Ánh mắt Bá Tùng đầy oán độc hé miệng lên tiếng: “Thế lực ngầm này thâu tóm một nửa số khách hàng tiềm năng của tớ đấy, lần này coi như vặt luôn một nửa bộ lông quạ đen của chúng.”

Tuy đều là tổ chức sát thủ nhưng cách làm việc hoàn toàn trái ngược nhau, một núi không thể có hai hổ, nhất là con hổ kia lại thuộc loại ác quỷ.

Nghe thấy vậy khóe miệng Tuấn Phong cũng lộ ra một nụ cười lạnh: “Bọn chúng muốn đoạt quyền? Chỉ có một con đường, chính là trở thành quỷ xuống tranh đoạt với Diêm Vương lão gia!”

Trọng Đạt âm trầm cười nói: “Trò chơi này ngày càng kích thích, các cậu thích chiến trực tiếp hay là chơi trò đột kích như hồi nhỏ?”

Tuấn Phong nghe lời này lập tức nhíu mày.

Bá Tùng cũng híp mắt hỏi lại: “Hai bác còn đang ở trong tay chúng kìa, tém tém cái tính đó lại. Bảo sao bị con gái nhà người ta dọa cho, tớ nghe nói cô ấy còn kêu gọi cậu mua bảo hiểm nhân thọ cho tất cả thành viên Bela hả?”

Trọng Đạt hắng giọng vênh mặt nhìn sang chỗ khác.

Duy Hoàng lúc này mới âm hiểm nói: “Chờ lát nữa người của tớ báo tin về xem tình huống cụ thể ra sao.”

Cha mẹ anh có vấn đề gì thì…

Ngọc Ly đứng bên cạnh cũng cảm nhận được tâm trạng của anh, cô khẽ chạm vào bàn tay đang nắm chặt của anh, mười ngón tay đan xen âm thầm truyền sang cho nhau chút hơi ấm.

Thời gian chờ đợi từng chút trôi qua, một lúc sau người của Duy Hoàng mang theo máy tính xách tay khẩn trương đi tới đặt trên mui xe. Nó đang bật cùng lúc nhiều màn hình camera ở những góc độ khác nhau.

“Bọn ruồi mini này ổn định chưa?” Ánh mắt Trọng Đạt sáng lên hứng thú hỏi.

“Cậu nhìn xem, mới được cải tiến về tốc độ đường truyền và kích thước mắt quay đấy.” Duy Hoàng thao tác liên tục trên bàn phím tìm kiếm hình ảnh về cha mẹ mình.

Nông trại này bề ngoài giống như một nơi nuôi bò sữa, nhưng bò chỉ có mấy con còn lại đều là người. Đám đàn ông to lớn tướng mạo hung ác đang chia ra ở trong các căn phòng. Duy Hoàng điều khiển ruồi mini bay đi sục sạo khắp nơi đều không thấy người mình cần tìm. Đến khi lục soát gần như hết mọi ngóc ngách nỗi thất vọng đã ngập tràn trong tâm trí anh thì Ngọc Ly ghé vào tai anh nói nhỏ.

Chính xác là cô đã thấy Lyan. Như vậy bọn họ không hề tới sai chỗ.

Duy Hoàng giả bộ dừng máy quay phóng to rồi làm nét gương mặt của cô ả lên sau đó quay sang hỏi Bá Tùng: “Cậu biết người này không?”

“Chà, tới đúng chỗ rồi đấy. Không biết bọn chúng đưa hai bác đi đâu?” Anh ấy nhếch miệng cười, cả người tỏa ra khí thế âm độc nguy hiểm. Hình ảnh con đàn bà chống phá anh ấy bao nhiêu năm như đang hiện ra trước mắt, vì cô ta mà biết bao thành viên của Mod đã bị sát hại.

Lần này quyết không để lọt lưới.

Bá Tùng âm hiểm cười: “Chúng ta đột kích vào bắt sống bọn nó, cố gắng không rút dây động rừng, tra khảo thế nào chẳng tìm ra được tên đầu sỏ, lúc ấy lo gì không thấy hai bác?”

“Đúng đấy!” Duy Hoàng gật đầu. Càng kéo dài cha mẹ của anh càng gặp nguy hiểm, nhất là cho đến bây giờ bọn chúng còn chưa liên lạc lại với anh. Muốn chơi trò tâm lý hay sao?

Đằng nào cũng đánh, không đánh trước thì đánh sau. Nhiều lắm cũng chỉ là một lũ vô lại, bọn họ chỉ cần tùy tiện làm vài chuyện là có thể đùa cho bọn chúng kêu cha gọi mẹ ngay.

Sau khi nhận được cái gật đầu của Duy Hoàng, Trong Đạt cũng đã hình thành xong sơ đồ tác chiến. Anh ấy nhanh chóng triền khai tới tất cả mọi người.

Những người được huấn luyện nhẹ nhàng áp sát mục tiêu. Ngọc Ly đi theo phía sau Duy Hoàng. Bá Tùng lại nhịn không được nhìn cô thêm vài lần.

Sao bảo cô ngốc nhà họ Trần đầu óc có vấn đề, bây giờ dù có khỏi bệnh thì cũng không thể có loại khí chất thong dong bình tĩnh như thế kia chứ?

Phải biết bọn họ là đàn ông đã được huấn luyện ngay từ khi còn nhỏ. Một cô gái sao lại có loại bản lĩnh này?

Ngọc Ly cũng nhận ra được ánh mắt tò mò của Bá Tùng, nhưng trong tình huống này cô không thể không dùng bản năng sát thủ của mình để hành động, sơ sẩy một chút thôi cũng sẽ trở thành chân sau níu kéo đồng đội. Bản thân cô lại cực ghét loại người này.

Không bao lâu, đoàn người đã vượt qua được hàng rào phía ngoài, tránh các góc camera rồi di chuyển tới sát cửa chính của tòa nhà ở trung tâm.

Bên trong tầng một căn nhà có bốn phòng, đều có người ở trong đó, số lượng khoảng tầm mười hai người. Tầng hai có mười người và tên chỉ huy đang hú hí trên tầng ba.

Trọng Đạt vẫy tay làm ám hiệu, cả đám hiểu ý gật đầu, vào khoảnh khắc cầu dao bị ngắt tất cả đeo kính hồng ngoại đồng loạt xông vào không chế đối phương.

“Đoàng!” Một tiếng súng vang lên, tất cả đám người của đối thủ đã bị khống chế, phát đạn vừa bắn ra là của tên chỉ huy vừa bị Ngọc Ly hạ gục.

“Không thấy Lyan.” Ngọc Ly nhỏ giọng nói với Duy Hoàng.

Anh nhẹ gật đầu.

“Chia ra lục soát!” Trọng Đạt phất tay ra lệnh.

“Ngọc Ly, thân thủ của cô rất khá!” Bá Tùng đi ngang qua tán dương một câu khiến cô nổi hết cả da gà.

“Cũng là do chị gái tôi lo xa bắt tôi phải học mà thôi.” Ngọc Ly lấp liếm trả lời rồi bước nhanh tới trước mặt tên chỉ huy đang ôm cái đùi bị trúng đạn. Gã ta ngồi co rụt một chỗ trạng thái có vẻ bất ổn.

Khi nãy Ngọc Ly đã nén châm vào trong người của gã ta một loại độc tố thần kinh gây tăng nhịp tim và rối loạn ảo giác.

Nhìn bộ dáng của gã ta lúc này đúng là rất đặc sắc, có lẽ thuốc đã ngấm.

Trán của gã đàn ông đang bị mồ hôi lạnh chảy thành ròng, gã ta đang nghĩ thầm, bọn này là kẻ nào lại dám tự ý xông vào đây, không coi pháp luật ra gì hay sao?

Nhưng khi nghĩ tới nơi này là đâu, sắc mặt của gã lại thay đổi không ngừng, công an mà mò tới, gã có mười cái mạng cũng đền không hết tội.

Miệng của gã hết đóng lại mở, muốn cầu xin tha mạng nhưng lại chẳng thể nói. Dòng máu đang chảy ra, sự sống của gã đang dần bị xói mòn. Nhưng gã là đàn anh, đàn anh sao có thể hèn nhát cầu xin kẻ thù?

Đây chính là L, thủ lĩnh tổ chức sát thủ mạnh mẽ và tàn ác nhất, sao có thể thua trong một màn này.

Đúng là càng tàn ác lại càng ham sống sợ chết!

“Thế nào? Tôi nhìn ông như này thực sự cảm thấy rất hoài nghi! Người chỉ huy L danh tiếng lẫy lừng lại có loại bản lĩnh tốt đến vậy?” Giọng Ngọc Ly ngân ra mỉa mai: “Chậc, chậc! Tôi thay mặt cho những đứa trẻ bị lừa gạt cảm thấy vô cùng tiếc nuối, đấng cứu thế cũng chẳng hơn gì một con cầy sấy?”

Ngọc Ly vừa dứt lời, gã đàn ông càng sợ hãi đến toát mồ hôi, gã ta không ngừng lấy