Cô Vợ Ngốc Của Tổng Tài

Chương 3: Tôi sẽ xé rách mặt nạ của cô cho mọi người cùng thấy!




Chiếc xe phân khối lớn ducati màu đen chở theo cô gái ướt nhẹp phía sau lao vun vút trên đường.

Gió lớn khiến Ngọc Ly rét run lên cầm cập, cô thầm than tên đàn ông này chẳng có chút ga lăng dịu dàng nào rồi lại chợt giật mình hoang mang nhìn ra tứ phía.

Đây là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, chạy trốn khỏi hổ lại gặp sói dữ… có… có phải không?

Cô nhích người ngồi lùi ra phía đuôi xe, nhìn ra hai bên vệ đường, thấy có mấy bụi chuối, không cần suy tính thiệt hơn liền đu người bám vào tàu lá chuối nhảy xuống.

“Rầm!” Chiếc xe mô tô đang chạy cũng theo đó mà xoè thêm lần nữa. Lần này thì người cầm lái hoàn toàn bất động nằm vật ra giữa đường.

Ngọc Ly run rẩy ôm cây hồi lâu rồi rón rén tiến lại gần.

“Chết thật rồi ư? Sao lại dễ chết thế?” Cả người Duy Hoàng bị chiếc xe đè lên không nhúc nhích.

Ngọc Ly hoảng hốt nhào vào đẩy đẩy lồng ngực anh, sờ soạng tim, mạch đập trên dưới, vẻ mặt cô chợt biến sắc.

Hai tay cứ liên tục lay, lôi kéo khắp người anh! Tại sao lại nằm im như vậy? Anh đau đến ngất đi à? Xong rồi… chấn thương sọ não rồi, mau gọi điện, phải gọi xe cấp cứu!

Thấy Ngọc Ly giơ tay muốn tháo mũ bảo hiểm xuống, Duy Hoàng không dám tiếp tục nằm im giả vờ nữa. Nhưng cảm giác đôi tay kia sờ mó khắp người mình cũng không tệ.

Người đàn ông khẽ cựa quậy ngồi dậy, đẩy chiếc xe nặng nề ra, châp khập khiễng đi về bên vệ đường ngồi xuống.

Ngọc Ly vẫn đang ngơ ngác nhìn một màn vừa diễn ra, đôi tay cô còn để nguyên tư thế giơ giữa không trung đây này.

“Anh không bị sao… sao lại nằm như thế, định hù dọa tôi à?” Cô bực bội quát lên với người đàn ông mặc bộ đồ thể thao màu đen đội chiếc mũ bảo hiểm lụp xụp ngồi ở đó.

Duy Hoàng nghe vậy chỉ liếc mắt nhìn qua chứ không đáp lại. Anh chậm chạp móc chiếc điện thoại trong túi quần ra bấm số gọi đi.

“Lập tức đến chỗ tôi!” Anh lạnh giọng ra lệnh, vụng trộm cử động cái cổ chân bị xe đè đến tê dại. [Cô là ngốc giả hay ngốc thật? Thấy người ta bị xe đè không giúp kéo ra lại còn ở đó giở trò sàm sỡ?]

[Hừ, ông đây bị sờ rồi thì sẽ ghi thù, đòi dần dần!]

[Chà chà, kể ra cũng đáng mong chờ đấy chứ! Tôi sẽ xé mặt nạ của cô ra cho tất cả cùng thấy!]

Hai người không ai nói thêm câu nào cứ thế ngồi ngơ ngác nhìn chiếc xe nằm trơ trọi giữa đường. Cũng may đêm khuya nên đường chẳng có ma nào chạy qua, không thì cũng bị cảnh tượng trước mắt này doạ sợ.

Ngồi được một lát thì Ngọc Ly lại bồn chồn không yên tâm, cô đứng dậy đi tới đi lui, sau đó lại bước tới trước mặt người đàn ông, chống tay vào hông cúi xuống nhìn anh: “Anh có chắc là mình không sao chứ?”

[Không bị sao mà ngồi im như thế! Liệu đầu có bị đập cho đơ luôn rồi hay không?]

Vẫn không được đáp lại, Ngọc Ly đánh bạo đưa tay chọc thử vào cái chân đau của Duy Hoàng.

Bàn tay mềm mại nắn bóp lên xuống, khiến anh hít một ngụm khí lạnh, bực bội quát lên: “Cô sờ chưa đủ hả?”

Tiếng quát xen lẫn tia chế giễu khiến Ngọc Ly dừng lại động tác, cô ngửa mặt lên nhìn người đàn ông. Qua lớp kính màu, cô cố phán đoán thái độ của anh ta. Cô đơn thuần chỉ kiểm tra xương cốt của anh xem có bị sao không, dù gì người gián tiếp gây ra tai nạn cũng là cô. Không thích thì thôi, hiếm lắm tôi mới có lòng tốt quan tâm tới người khác.

Cho dù tâm lý cô có chút vấn đề thì kỹ năng phòng thân của một sát thủ cố vớt vát để đậu qua kỳ khảo hạch cô vẫn có. Chẳng đến nỗi quá ngu, trừ cái lần bị đồng bọn phản bội hạ sát… Ôi! Chẳng muốn nhắc lại nữa!

Bàn tay bị Duy Hoàng giữ lấy, hơi ấm từ bàn tay anh chuyền qua khiến Ngọc Ly có chút ngượng ngùng nên muốn rút tay về. Tay của một sát thủ rất tối kỵ bị giữ lại, bản năng này luôn nhắc nhở cô về mục đích của mình, cho dù không muốn nhớ lại nhưng có thù vẫn nên báo. Lũ người kia không thể yên ổn được.

Hơi ấm mềm mại của bàn tay cô, làm Duy Hoàng chợt nảy ra ý nghĩ trêu chọc càng giữ chặt hơn, ngón tay anh xoay nhẹ vào lòng bàn tay cô hơi khều khều.

Trong nháy mắt, Ngọc Ly quên luôn mất phản ứng!

[Gì đây hả? Anh đây là… dám trêu chọc tôi?]

[Tôi không đùa chết anh là may cho anh rồi, lại còn dám nghịch dại. Người cuối cùng dám trêu tôi hậu quả chính là ôm bồn cầu thân mật cả một tuần đấy!]

[Trời ạ! Cái vóc dáng này mà kéo dài một tuần liệu gió có thổi bay được không?]