Ngọc Ly nhấc chân định lách người bước qua, cố nén lại sự xúc động như sóng dữ đang cuộn trào trong lòng xuống.
“Khoan đã!” Đột nhiên người đàn ông kia lại giơ tay ra chuẩn xác bắt được cánh tay cô.
Ngọc Ly giật mình vặn ngược tay thoát ra bước lùi về sau. Sắc mặt khiếp sợ.
Tuấn Kiệt nheo mắt lại nhìn người phụ nữ ở trước mặt, giọng nói lạnh nhạt vang lên: “Cô biết tôi?”
“Không.” Ngọc Ly thốt ra, giọng nói còn mang theo cả sự run rẩy khó khống chế. “Tôi không biết anh.”
“Ồ!” Tôi là Tuấn Kiệt.
“Người của Bá Tùng sao?” Duy Hoàng đi tới ôm lấy bờ vai của Ngọc Ly vào lòng, hơi rượu tỏa ra ngấm cả vào hô hấp của cô nhưng lúc này lại khiến cô cảm thấy cực kỳ yên tâm.
Tuấn Kiệt nghe thấy người này nhận ra lai lịch của mình, khẽ nhíu mày một cái: “Anh là?”
“Đây là vợ của tôi.” Duy Hoàng hỏi một đằng trả lời một nẻo.
“Anh là chồng của cô ấy!” Ngược lại, Tuấn Kiệt không chút kiêng dè, cười ha ha nói. “Anh còn biết tôi?”
“Đi gặp ông chủ nhà anh đi.” Duy Hoàng hất cằm về phía phòng tiệc lớn rồi ôm eo Ngọc Ly rời đi.
Tuấn Kiệt nhướng mày nhìn theo người phụ nữ kia nhướng mày không nói gì nữa cũng xoay người bước vào trong.
Ngọc Ly thầm thở phào nhẹ nhõm, cô tin chắc rằng vừa rồi mình đã phản ứng chẳng khác gì một con ngốc vậy. Hàng trăm hàng nghìn lần cô đã tưởng tượng tới tình huống gặp lại Tuấn Kiệt, cô sẽ làm gì.
Vậy mà chưa đầy mười phút trước cô còn chẳng nói lên lời, chứ đừng tính tới chuyện xông đến chất vấn đánh lộn.
Anh ta chỉ cần đứng đó không làm gì, một cái liếc mắt cũng đã đủ dọa cho cơ thể này sợ hãi rúm ró vào rồi.
Mẹ kiếp, cô quá vô dụng mà.
Đột nhiên một tiếng chê cười từ trên đỉnh đầu truyền xuống: “Sao vậy? Vợ của anh bị người đàn ông kia hút mất hồn rồi à?”
[Hút mất hồn? Cái tên khốn kiếp kia sao?]
[Tôi còn hận không xé được lớp mặt nạ bỉ ổi của tên đó ra, chứ nói gì tới việc cảm nắng hả?]
[Cho dù có yêu thích cũng sẽ không ngu mà dính tới loại người như vậy.]
Ngọc Ly lẩm bẩm nói: “Anh không tự tin về bản thân đến vậy cơ à?”
[Ôi Mình lại vừa nói gì thế?] Ngọc Ly mải vội dùng tay che miệng. Ánh mắt chớp chớp nhìn lên gương mặt của người đàn ông đang dựa sát vào mình. Bước chân của hai người vẫn chậm chạp tiến về phía trước, hành lang càng lúc càng vắng người.
Quả nhiên Võ Duy Hoàng nghe Ngọc Ly nói xong lập tức toét miệng cười, giọng anh lộ ra sự vui vẻ chưa từng có: “Vợ thấy anh so với anh ta thế nào?”
Lời này vừa nói ra, Ngọc Ly liền bật cười: “Tự nhiên anh lên cơn dở hơi có phải không? Đi so sánh mình với người qua đường làm gì?”
“Anh muốn biết trong mắt vợ của mình, anh là người như thế nào?” Duy Hoàng vẫn cố chấp hỏi.
Ngọc Ly khựng lại một nhịp bước rồi tiếp tục tiến về phía trước, hai người im lặng đi vào thang máy cho tới khi Duy Hoàng tưởng như không nhận được câu trả lời thì tiếng nói nhỏ nhẹ bỗnglọt vào tai: “Anh ta không bao giờ có thể so với anh được, vì không xứng.”
Lời này vừa nói ra, tiếng cười của người bên cạnh càng thêm vui vẻ. Một người đàn ông sao lại không thích người phụ nữ mình coi trọng tán dương mình vài câu chứ? Cho dù chỉ là nói đùa cũng không sao.
Huống hồ, dường như trong câu nói của Ngọc Ly còn có một ẩn ý khác.
“Vợ của anh biết người kia sao?”
“Không? Anh hỏi vậy ý là gì?” Ngọc Ly chột dạ.
“Tự nhiên nói không xứng, anh nghĩ chắc người ta đã từng gây họa cho vợ rồi.” Duy Hoàng liếc mắt nhìn sắc mặt có chút gượng gạo của Ngọc Ly rồi bổ sung: “Anh ta đúng là không xứng để so sánh với chồng đâu.”
Ngọc Ly đẩy anh ra nhếch môi: “Đúng là cái đồ tự cao tự đại, mà anh đổi cách xưng hô này tôi thấy nổi da gà lắm.”
Diễn thì đã xong rồi giờ có ai đâu, mà… cô đang đi đâu vậy?
Thang máy đang lên cao.
Duy Hoàng bật cười: “Anh lại rất thích! Hơn nữa còn muốn…”
“Anh muốn gì?” Ngọc Ly híp mắt hỏi.
“Anh uống say rồi không thể lái xe, tối nay anh muốn chúng ta ngủ lại đây mai, anh làm việc xong sẽ đưa em về nhà...” Duy Hoàng đút tay vào túi quần dựa lưng vào vách thang máy trả lời.
Gương mặt đẹp trai ửng hồng, đứng dưới ánh đèn chiếu vàng xuống từ trên trần thang máy càng khiến anh trở nên quyến rũ lạ thường. Ngọc Ly sợ hãi vô thức lùi ra xa một chút.
Cô không hề rung động, không thích chút nào, cũng không phải là vợ anh ta, không có quyền trong mối quan hệ này!
Ngay từ đầu cô đã là một kẻ thế thân giả mạo, vậy thì hãy cứ giả cho tới khi hạ màn là được.
Ngọc Ly đang tự thôi miên chính mình, cô đưa ánh mắt nhìn về phía bảng số đang chậm chạp nhảy.
Tầng thứ 36.
Đáy mắt Duy Hoàng ảm đạm xuống, vất vả lắm mới có được một cơ hội hai người ở bên nhau như thế này chả nhẽ lại tan thành mây khói?
Ngọc Ly đứng bên ngoài chạm tay vào cửa để thang máy không đóng lại cau mày hỏi người đang mơ màng ở chỗ tận cuối kia.
“Không ra à?”
Trong nháy mắt, Duy Hoàng lại có thêm chút hi vọng, người phụ nữ này cũng quan tâm đến anh đấy chứ!
Rượu lúc này mới ngấm nặng hơn, anh loạng choạng vịn vào vách thang máy đi ra, “soạch” một cái chuẩn xác ôm đúng Ngọc Ly.
Ngực kề ngực, môi kề môi.