Dưới con mắt mong chờ của tất cả mọi người, Võ Duy Hoàng thản nhiên nói: “Chú không có tư cách để hỏi câu này.”
“Cháu…”
“Từ trước tới nay, chuyện gia đình cháu đều không cần người ngoài tới dạy phải làm thế này hay thế kia. Chú ở đây rêu rao vợ cháu như vậy là có ý gì? Hơn nữa… chú là ai?”
“Những lời chú nói, đã phạm vào luật phỉ báng công dân đấy.” Duy Hoàng không nhanh không chậm nói, ánh mắt lạnh thấu xương nhìn thẳng vào người trước mặt.
Cha mẹ anh vẫn nói, họ Võ vốn leo người, thêm một người cũng không tốn thêm miếng ăn. Nhưng hết lần này tới lần khác người nhà của người này đã chạm tới giới hạn của anh.
Trước kia anh chẳng thèm để ý nên không thấy khó chịu. Bây giờ… vì dám động tới vảy ngược của anh thì dù có chút quen biết cũng nên thôi luôn đi.
“Chuyện nó điên, ai mà chẳng biết.” Võ Quốc Vượng tuy sợ khí thế kia, nhưng vẫn cố tình nói. “Mà bây giờ còn có thể là giả điên, là lừa đảo còn gì?”
Ông ta vừa dứt lời, Ngọc Ly đã đột nhiên xoay người nhảy lên, còn chưa nhìn ra động tác của cô ra sao, bờ tường xây ngay phía sau lưng Võ Quốc Vượng đã đổ sập xuống. Nát vụn y như vừa bị người ta cầm một cái búa tạ cỡ lớn nện vào.
Võ Quốc Vượng trợn mắt khiếp sợ, im bặt.
“Ý chú là tôi phải điên như vậy mới hợp tình hợp lý có phải không?” Ngọc Ly cất tiếng hỏi.
[Lại còn bảo bà đây lừa đảo, có lừa cũng không lừa ông.]
Tất cả mọi người nghe thấy giọng nói của Ngọc Ly mới giật mình nhìn lại.
Người đàn ông trung tuổi khi nãy còn đang hùng hổ quát tháo bỗng nhiên co rúm người run rẩy. Chỉ có ông ta mới biết cú đạp vừa xong của Ngọc Ly chỉ sượt qua mang tai ông ta đúng một phân, tiếng gió quét qua còn làm ông ta lạnh cả sống lưng, cả người cứng ngắc quên luôn phản ứng.
Nghe câu nói vừa rồi lại nhìn thêm ánh mắt kia của cô, Võ Quốc Vượng chính thức rủn chân ngã ngồi xuống đất.
Còn đáng sợ hơn cả Duy Hoàng.
Lạnh lẽo chẳng khác gì ánh mắt của thần chết.
Mặt ông ta cắt không còn giọt máu, mắt thì cứ trợn lên khiếp sợ nhìn chằm chằm Ngọc Ly.
[Còn chưa bắt đầu làm màu đã phải kết thúc!] Ngọc Ly thầm than. [Chết cha, mình làm lố quá rồi. Giờ thì rút lui thế nào cho an toàn đây?]
Cô liếc mắt nhìn sang người chồng hờ bên cạnh.
Duy Hoàng cau mày như muốn nói: Mẹ nó, cô nhịn một chút thì chết à. Động vào cái nhà này chắng khác nào động vào tổ kiến càng, rắc rối lắm đấy!
Ngọc Ly nhướng mày: Tại biện pháp của anh không hiệu quả, xem kìa, chả phải là im rồi hay sao?
Những người vừa nãy còn mỉa mai hả hê Ngọc Ly điên loạn lập tức im lặng, nửa câu cũng chẳng dám bàn tán.
Chọc phải kẻ điên, lại là kẻ điên được bảo kê thì đây chính là hậu quả phải không?
Thấy cha mình như vậy, lại chẳng ai nói gì, Ái Lan liền nổi giận, gương mặt cô ta vặn vẹo, hoàn toàn xé bỏ vẻ yếu đuối nhu nhược thường ngày.
“Sao chị lại có thể làm như thế?” Ái Lan gầm lên chất vấn.
“Tôi đã làm gì?” Ngọc Ly khoanh tay cất tiếng hỏi.
“Chị dọa cha tôi?”
“Tôi dọa làm sao?” Ngọc Ly chán nản hỏi. Đứng ở đây lâu, thực sự cô đã cảm thấy mỏi chân rồi.
“Chị còn cãi?” Ái Lan vừa nói vừa xông lên, lần này cô ta phải đánh cho con điên này một trận mới được.
“Bịch!” Tiếng cơ thể nặng nề rơi xuống.
Ái Lan sợ ngây người, tất cả những người khác thêm lần nữa sững sờ tại chỗ!
Mẹ nó, tình huống này là thế nào đây?
Chuyện gì vừa xảy ra?
Mọi người thi nhau dụi mắt.
Từ nãy tới giờ đứng hóng chuyện mà lại chưa nhìn rõ được cái gì hết, có phải là quá nhanh không? Hay là có thế lực ma quỷ vô hình nào trợ giúp.
Bọn họ còn chưa kịp nhìn thì sự việc đã kết thúc.
Như thế, cô cháu dâu ngốc kia lại là một người người luyện võ hay sao?
Nhưng con bé ra đòn lúc nào thế!
Mà chả phải con bé Ái Lan cũng đã từng cầm huy chương vàng môn võ cổ truyền về dâng hương để nhận khuyến học của dòng họ hay sao? Chẳng lẽ là thành tích giả?
Chỉ với một quyền đã bị hạ gục?
Cháu dâu nhà họ Võ vừa không ngốc mà lại còn có thân thủ cao cường như thế!
Mẹ nó, đứa nào dám tung tin đồn nhảm ra ngoài hả?
Mọi ánh mắt lại đổ dồn về phía người đàn ông đang ngồi dưới đất.
Ái Lan bị đạp một đạp, ngã sấp xuống cái vườn bên cạnh, cả gương mặt cô ta cắm xuống đất. Mất vài phút cô ta mới chật vật ngồi dậy, nhổ cỏ và đất bùn trong miệng ra, khiếp sợ nhìn Ngọc Ly như nhìn một quái vật.
Bảo sao nhiều lần cô ta không đánh lại được, bảo sao, hóa ra là cô có võ.
Hiện tại Ái Lan rất muốn chạy trốn, bởi vì ánh mắt của Ngọc Ly lúc này cực kỳ đáng sợ! Thế nhưng cô ta lại chạy không nổi, cả người đều ê mỏi.
Ông Trung thở dài nhìn Duy Hoàng, sau đó nháy mắt với vợ mình. Bà Lam Anh vội lên tiếng: “Con dâu đáng thương của mẹ, bọn họ không biết nên mới khiến con tức giận. Đi nào mẹ dẫn con đi ăn ngon. Quên chuyện này đi nhé!”
Cái quái gì vậy?
Vậy là điên thật?
Mọi người lại thêm khiếp sợ và ngây ngốc. Chẳng hiểu mọi chuyện là như thế nào.
“Khả năng kiểm soát cảm xúc của Ngọc Ly không tốt.” Bà Lam Anh tỏ ra áy náy nói rồi kéo thẳng Ngọc Ly còn đang ngơ ngác đi.
Ông Trung nói với ông cụ râu dài: “Chú vào ăn đi.”
Nói rồi cũng đi luôn.
Ngọc Ly được sự hỗ trợ của cha mẹ chồng mà hạ cánh an toàn. Cô vui vẻ đi theo Lam anh cười khúc khích, thế nhưng tiếng cười này của cô cố ý rơi vào trong tai của cha con Ái Lan chẳng khác gì tiếng gọi đòi mạng của ma quỷ!
“Báo công an! Tôi đi báo công an, ở đây có người hành hung con trai và cháu gái tôi.” Bà già họ Võ lúc này mới ló mặt ra nhìn Duy Hoàng run giọng nói rồi đi tới dìu Võ Quốc Vượng đứng dậy.
Mẹ của Ái Lan thì chạy ra vườn đỡ cô ta lên.
“Báo cảnh sát sao? Đây chỉ là chút chuyện nhỏ mà thôi, Ngọc Ly chính là một người như thế, cũng chả bị đi tù.” Duy Hoàng bật cười chỉ tay vào đầu mình, hả hê nói xấu vợ.
Cái mác có vợ điên này tôi phải gánh thì cũng phải gánh sao cho ấn tượng mới được.
Ái Lan vừa sợ vừa đau liền khóc ầm lên. Cô ta chính là muốn ức hiếp con ngốc kia, kết quả lại bị con ngốc đó đánh cho ngu cả người?
“Bà mau đưa người đi khám bệnh đi. Chi phí cháu sẽ trả!” Duy Hoàng nói với bà ta.
“Được, đi mau!” Bà già họ Võ nghe vậy lập tức lôi người đi, không chạy nhanh Duy Hoàng lại đổi ý thì chỉ có thiệt thân. Bà ta thừa biết việc này là do con trai và cháu mình gây nên, bị đánh cũng không oan. Biết cô ta điên lại còn cứ thích động vào. Đúng là có đầu chỉ để làm đẹp, không được tích sự gì.
“Mẹ, chờ con với!” Mẹ của Ái Lan cũng lôi xềnh xệch cô ta đuổi theo hai người phía trước.
“Còn mấy đứa nữa, muốn vợ anh làm gì cho à?” Duy Hoàng lúc này mới mỉm cười nhìn sang ba đứa nhóc đang đứng một bên hỏi.
Ba đứa nhóc không dám lên tiếng lắc đầu lia lịa, lập tức chạy tán loạn.
Võ Duy Hoàng thở dài, nhìn mọi người đã tản đi hết rồi nhấc chân bước về gian nhà nghỉ bên cạnh từ đường.
[Cô sinh ra chỉ để gây họa cho tôi có phải không?]