Cô Vợ Ngốc Của Tổng Tài

Chương 18: Lời đe dọa.




Võ Duy Hoàng hơi do dự, anh không biết có nên kín đáo nói chuyện này cho cha mẹ của mình biết hay không, thế nhưng chưa kịp mở miệng thì Ngọc Ly đã nói xen vào: “Anh đừng có mà nói gì với cha mẹ đấy nhé! Để tôi xem cha mẹ anh phản ứng ra sao?”

“Ồ, ăn nói rành mạch thế, không giả điên nữa à?” Võ Duy Hoàng tủm tỉm cười.

Ngọc Ly chột dạ, chẳng nói chẳng rằng chạy thẳng về phòng.

Dáng vẻ y như chó con cụp đuôi hối lỗi làm Võ Duy Hoàng không nhịn được phì cười.

Nhưng chưa đầy hai phút sau, một cái đầu đen lại ngó xuống chỗ góc ngoặt cầu thang, giọng nói mang tính chất cảnh báo vọng xuống: “Việc tôi đã khỏi bệnh hay ra sao, anh tuyệt đối không được nói với bất cứ ai. Bằng không đừng trách tôi.”

“Được!” Võ Duy Hoàng lập tức đáp ứng, chẳng phải vì anh sợ lời đe dọa của cô, mà chỉ đơn giản là không nỡ để ai kia phải lo lắng.

Không nỡ?

Đúng vậy, chính là không nỡ.

Ngay cả chính bản thân Võ Duy Hoàng cũng giật mình khi nhận ra tâm tư của mình, nhưng rồi anh chấp nhận rất nhanh. Bởi chỉ có anh mới biết chính xác nguyên nhân sâu xa của tất cả những chuyện này.

Nhận được câu trả lời của anh, Ngọc Ly tạm yên tâm trở về phòng. Cô bật máy lên kiểm tra những thông tin mà mình đã có được.

Trên màn hình máy tính, hình ảnh một người đàn ông mặc bộ vest màu đen, ánh mắt sắc bén, môi mỏng, lông mày xếch, dáng người đô con cao lớn. Khí chất lạnh lùng tàn ác. Anh ta chính là Tuấn Kiệt, người mà Ngọc Ly đã từng yêu. Cũng chính là người đã phản bội lại tình yêu của cô bằng một nhát dao chí mạng.

Ngọc Ly khẽ cười, nụ cười chất chứa sự nguy hiểm như một con báo đen đang rình sẵn con mồi của mình.

“Ở bên cô ta, anh có vẻ đang rất tốt nhỉ? Các người giỏi lắm, bắt tay nhau để loại bỏ tôi, bán cho cố chủ một mạng sát thủ để đổi lại vị trí hàng đầu trên bảng xếp hạng. Tiền công của sát thủ cấp một đúng là cao gấp mười lần sát thủ hạng thường. Thật là làm ăn có lãi!”

Cô lạch tạch bấm bàn phím một hồi, năm phút sau, bức thư nặc danh với nội dung là danh sách đầy đủ nạn nhân dưới tên sát thủ K - Tuấn Kiệt được gửi tới người đứng đầu tổ chức Mod. Chỉ cần thế thôi, ý tứ đe dọa đã đủ rõ ràng.

Xong xuôi mọi việc, Ngọc Ly lại lôi cái túi đựng tiền ra xem, ngắm nghía chán chê rồi mới cất xuống dưới đệm yên tâm ngủ. Cảm giác nằm lên một đống tiền ngủ ngon hơn hẳn.

Trong giấc mơ thấy nụ cười của những em nhỏ bất hạnh cũng rất vui vẻ.

Sáng sớm hôm sau, Võ Duy Hoàng đang chuẩn bị đi làm thì nhận được cuộc điện thoại từ cha. Ông ấy nhắc hai người mấy hôm nữa giỗ họ, nhớ phải về. Trong giọng nói có thêm chút khó xử và sự bất đắc dĩ.

Chẳng cần hỏi Võ Duy Hoàng cũng biết nguyên nhân. Anh đáp ứng lại rồi dặn dò người giúp việc nhắc nhở Ngọc Ly trước khi rời đi.

Thế là tin tức mà Ngọc Ly mong chờ này đã khiến cô mấy ngày mất ăn mất ngủ vì quá phấn khích. Dạo gần đây cô lại cứ kiểu ngứa mồm, thích cãi nhau thế không biết.

Chắc là tại cô mới phát hiện ra, dùng mồm để giải quyết mọi chuyện có vẻ thú vị hơn việc dùng một kích trí mạng cướp đi sinh mệnh của người ta rất nhiều.

Từ bỏ việc thất đức, tu tâm dưỡng tính quay đầu là bờ.

“Cô có vẻ rất vui nhỉ?” Võ Duy Hoàng cũng nhận ra được sự khác lạ của Ngọc Ly.

“Đâu có, con dâu lần đầu về giỗ họ của nhà chồng nên thấy hơi run.”

Run cái gì? Tôi thấy cô rất hào hứng thì có!

Võ Duy Hoàng không nói thêm gì nữa, hai người sóng vai đi qua cổng vòm cổ bằng gạch đất nung vào trong sân nhà thờ họ.

“Úi chà, Ai đây vậy? Thì ra là Duy Hoàng, trưởng tôn của dòng họ Võ. Còn dẫn theo cả vợ về nữa, đúng thật là… dũng cảm, canh cho kỹ đừng để vợ của cháu phá nát nơi này kẻo lại bị gạch tên ra khỏi gia phả đấy nhé!” Võ Quốc Vượng đang ngồi ở cái bàn nước ngay gần cổng hút thuốc lá, ông ta liếc mắt khinh thường nhìn hai người, sau đó chậc lưỡi nói.

Ngọc Ly liếc mắt nhìn sang Duy Hoàng như muốn hỏi: [Ai đây?]

Võ Duy Hoàng ghé vào tai cô nói thầm một câu.

Người đàn ông kia không thấy hai người nói gì với mình, tưởng lời nói của ông ta đã dọa được Ngọc Ly sợ hãi liền đắc ý tiếp tục quát lên.

“Đúng là, còn trợn mắt lên nhìn cái gì vậy hả?”