Lăng Tử Thần bước ra ngoài cổng bệnh viện liền giao phó:
- Cho người chia nhau ra tìm chổ nào náo nhiệt đi.
" Nếu anh nhớ không lầm thì Tiểu Ngu Ngốc rất thích nơi những nơi náo nhiệt "
- Còn nửa âm thầm tìm kím đừng có làm ầm lên.
Cả đám đàn em đổ mồ hôi hột trả lời:
- Dạ vâng thưa Lão Đại.
Dặn dò phía dưới xong Lăng Tử Thần quét mắt nhìn cái ngã tư đông đúc người đi qua đi lại anh nở nụ cười nhẹ, rồi nhất chân đi về một hướng.
Phía còn lại bốn người nhìn nhau, rồi liền đi theo. Nghe phía sau có tiếng bước chân Lăng Tử Thần không quay đầu chỉ nhàn nhạt nói:
- Các cậu không cần theo tôi đâu.
Hàn Hạo Thiên nhíu mày:
- Nhưng mà cậu còn bị thương?
Lăng Tử Thần im lặng một hồi mới mở miệng nói:
- Tôi cần kím một thứ quan trọng về các cậu không cần theo tôi đâu? Tôi biết nó ở đâu.
Hàn Hạo Thiên, Hoa Vũ Dực, Long Phương Ca cùng Hắc Báo, Bạch Hổ đơ người nhìn bóng lưng thản nhiên của Lăng Tử Thần càng lúc càng xa.
Bạch Hổ nhìn trời rồi nhìn đất, liền nói ra một câu:
- Lão Nhị, Lão Tam bọn anh nói xem không phải Lão Đại có mắt dương tiễn chứ[email protected]@
Hoa Vũ Dực nghe hỏi liền " Phụt.." một tiếng cười ha hả:
- Ha ha...! Cũng có thể có, mà có chắc con mắt này khá bự! Hí hí...
Bạch Hổ gãi gãi đầu:
- Vậy sao? @@
Hàn Hạo Thiên cùng Long Vũ Dực khóe miệng co quắp, Hắc Báo khoa trương cởi áo vest trùm luôn lên đầu.
Lúc này ở Hội Chợ Ruby..
Tiểu Ngưu một mình xách con búp bê đi loạn trong cái hội chợ đầy những viên đá lấp lánh.
- Wa...wa...! Đẹp quá a...
Cô ngước nhìn lên trên các cửa tiệm đông đúc người. Cứ thế cô quanh quẩn nơi đó hết một ngày bụng bắt đầu đói, củng là lúc Tiểu Ngưu đi tới cuối chợ. Nơi này vắng người cô chỉ thấy một cổ xe ngựa được làm bằng khính nhưng nó đã bị đổ vở. Cô mệt mỏi lại gần ngồi xuống bênh cạnh cổ xe ngựa. Vừa mới đặt mông thở ra một hơi, chưa kịp nghĩ ngơi thì cô đã giật mình đứng lên:
- Mùi hương này quen quá! Rất giống Tiểu Thần Thần a.
Cô nhìn xung quanh liền cứng đờ phía xa xa có một bóng dáng quen thuộc, đang di lại gần hướng này.
Tiểu Ngưu nở nụ cười:
- " Tiểu Thần Thần là Tiểu Thần Thần a.."
Đang suy nghĩ sẽ chạy về phía anh nhưng khi cuối xuống nhặt con búp bê thì liền thấy những vết máu đã khô dính trên váy cô liền thay đổi ý định.
- " Không đúng, Tiểu Thần Thần sẽ bị đau "
Nghĩ xong Tiểu Ngưu liền chụp lấy con búp bê gỗ, trong lúc không để ý cánh tay bị cứa vào mảnh kính vỡ.
" A.." Một tiếng cô nhìn cánh tay bị đứt của mình rồi quay sang nhìn anh, cô lật đật chùi đi vết máu vào áo rồi quay người thoắt một cái liền biến mất.
Đi theo dấu chấm trên bản đồ trong suốt Lăng Tử Thần nở nụ cười.
- " Thật may mắm khi anh đã gắn thiết bị định vị trên người cô "
Chợt anh nhíu mày lại:
- " Anh không nhìn nhầm chứ, dấu chấm đỏ đột nhiên di chuyển rất nhanh, không phải là Tiểu Ngu Ngốc đó xảy ra chuyện gì chứ?"
Lăng Tử Thần lập tức dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía chấm đỏ trên màn hình, tới nơi anh thở hồng hộc:
- Chết tiệt, vết thương lại rách ra rồi!
Anh cố lấy lại nhịp thở nhìn xung quanh đánh giá:
- " Không có, nơi này mọi thứ yên bình, ngoại trừ cây cỏ ra thì không có dấu hiệu nào là xung đột hay bắt cóc cả. Vậy lúc nãy...."
Lăng Tử Thẩn xòe bàn tay ra một màn hình trong suốt lại xuất hiện, anh nhíu mày:
- " Anh đang đứng rất gần cái chấm đỏ nhưn tại sao không thấy cô, nếu không có chuyện gì thì có nghĩa là cô đang trốn anh sao."
Lúc này, trên cây Tiểu Ngưu ôm thân cây, cô hồi hộp vểnh tay nghe tiếng thở của anh. Một lúc sau không nghe thấy có động tĩnh gì nữa Tiểu Ngưu liền ló cái đầu nhỏ ra nhìn thử xem, vừa lúc Lăng Tử Thần cũng ngước mặt lên, anh liền trợn trừng mắt.
Lăng Tử Thần khóe miệng co quắp:
- Đó là...
Ở trên cao Tiểu Ngưu ôm thân cây rum cầm cập:
- " Chết rồi! Tiểu Thần Thần thấy rồi..."
Vừa lúc này lại nghe tiếng gọi lớn:
- Tiểu Ngu Ngốc em xuống đây cho tôi!
Tiểu Ngưu giật mình ôm cần chặt thân cây, cặp mắt to lém lĩnh liếc qua liếc lại tìm đường chạy trốn.Liếc thấy mấy con chim non trong tổ cô liền hỏi:
- Này..này...bọn mày nói xem có nên xuống không a...! Tiểu Thần đang nổi giận thật đâng sợ.
Phía dưới Lăng Tử Thần đen mặt:
- A..ha cái Tiểu Ngu Ngốc này giờ còn biết giả điếc nữa sao!
Đứng một hồi lâu vẩn không thấy cô trả lời anh nhìn xuống bản đồ chắc rằng cô chưa đi ánh mắt liền xẹt qua tia nguy hiểm.
Tiểu Ngưu trên cây cuối cùng cũng tìm ra đường chạy, cô nhặt con búp bê đang nằm vắt vẻo trên cành cây chuẩn bị chạy, trước lúc chạy Tiểu Ngưu còn quay đầu lại nhìn.
Thà không nhìn thì thôi nhìn rồi cô liền hốt hoảng. Ở Phía dưới Tiểu Thần Thần người dính máu nằm dài trên bụi cỏ, không cần suy nghĩ nhiều cô liền nhảy xuống chạy lại gần anh:
- Tiểu Thần Thần, Tiểu Ngưu sai rồi. Hu hu
Cô khóc bù lu bù loa:
- Tiểu Thần Thần tỉnh lại đi là tại Tiểu Ngưu..hức...hức
- Tiểu...Ưm
Đang khóc lóc kể lể Tiểu Ngưu liền trợn tròn mắt.
- " Tiểu Thần Thần là đang hôm cô, không...không phải Tiểu Thần Thần đang nằm dưới đó sao
Tiểu Ngưu vùng vẫy tránh khỏi tay Lăng Tử Thần.
Bị đẩy ra Lăng Tử Thần nhíu mày khó chịu:
- Yên nào.
Tiểu Ngưu giật mình ngồi yên dưới đất nhìn anh. Thấy biểu hiện ngốc nghếch của cô Lăng Tử Thần bật cười, đúng lúc này một cơn gió nhẹ thổi ngang, dưới ánh mặt trời hoàng hôn một chàng trai bị thương ngồi trên bãi cỏ nở nụ cười rực rở đẹp đến mê người.
Nhìn cảnh tượng này Tiểu Ngưu há hốc miệng lại cảm nhận được trên mặt mình có dòng nước ấm chảy xuống, cô liền lấy tay chùi chùi đi, nhìn xuống bàn tay mình cô đỏ mặt:
- " A! Cư nhiên là nước miếng "
Tiểu Ngưu lém lỉnh liếc mắt nhìn Tiểu Thần Thần lại thấy anh cười đến híp cả mắt, mặt cô càng đỏ thẹn quá hóa giận Tiểu Ngưu nhào tới bịt miệng anh lại.
- Không được cười.
- Ha Ha! Được rồi anh sẽ không cười Tiểu Sắc Quỷ nữa.
Dứt lời anh kéo cô vào lòng, tiếng cười cũng dứt anh nhẹ giọng hỏi:
- Tại sao, em lại bỏ trốn... anh không tốt với em sao?
Nghe câu hỏi của anh thân thể Tiểu Ngưu run rẩy một chút, cô lắc đầu.
Lăng Tử Thần mỉm cười đẩy nhẹ cô ra hai người đối mặt nhau anh nhẹ giọng nói:
- Không cần nghe người khác nói, đối với anh em là quan trọng nhất, về với anh em nhé.
Nhìn thấy biểu tình chân thành trên mặt anh cô cảm động ôm choàng lấy anh bật khóc.
Lăng Tử Thần hôn lên tráng Tiểu Ngưu.