Tôi nhanh trí, ngay lập tức nũng nịu với Từ Dương: "Dương, đừng giết em, em sẽ nghe lời anh! Tất cả việc này, tất cả đều do chị anh bày ra, em có tội tình gì đâu!"
"Không được!" Mẹ Từ Dương không hề để Từ Dương một cơ hội để suy nghĩ lại, nói là làm, bà ta quét một cái, liền quét ngay cái bài vị cuối cùng đó mang xuống, "Loại đàn bà không sạch sẽ này nên băm nhỏ cho chó ăn! Đừng mơ vào từ đường của nhà tai"
"Dương" Tôi cũng gọi trong gấp gáp!
"Từ Dương còn niệm tình cũ, hắn ta hạ quyết tâm, đứng trước mặt tôi, che cho tôi, nói với mẹ hắn: "Mẹ, đủ rồi! đã là người thứ 13 rồi, mẹ còn muốn thế nào? Đã 12 người rồi, con thích thì mẹ lại không, mẹ thích thì con lại không, đều đã bị bức đến chết! cứ như cách làm này của mẹ, Từ Gia chúng ta đến khi nào mới có hậu?"
Mẹ hẳn nghe thế, rốt cuộc cũng bình tĩnh lại.
Bà ta trầm ngâm dò xét tôi một chút, so với Từ Dương mà nói thì ánh mắt của bà ta sắc hơn dao nhọn, thế là tôi có chút sợ hãi nép sau người Từ Dương.
Chắc cũng vì kiểu"khép nép dựa hơi" này mà bà †a nghĩ tôi đang ỷ lại vào con trai bà ta, thế là bà ta thở ra một cái: "được rồi, sau bao nhiêu năm, thì tao cũng thấy mệt rồi. Dù gì tối qua cô ta cũng ngủ trên nắp quan tài rồi, cũng đã là người nhà chúng ta. Hai đứa bay đi động phòng đi!"
"Bây giờ?!"