Cô Vợ Ngốc Của Âm Quân

Chương 2




Bây giờ thì không còn ai, bên cạnh cũng chỉ còn có bà chị điên điên khùng khùng, tôi định bụng mở phong bao lì xì ra xem bố Từ Dương cho mình rốt cục là bao nhiều tiền, nếu nhiều quá, thì tôi sẽ trả lại — Bố Từ Dương nhìn gầy gò như khúc củi, sắc mặt như người bệnh, còn cho tôi quà ra mắt nhiều như thế này, còn không bằng là dùng số tiền này để bố Từ Dương đi chữa bệnh.

Nhưng khi tôi bắt đầu mở phong bao, chị chồng tương lai bỗng nhiên nằm chặt lấy tay tôi!

Cô ấy dùng hết sức nắm chặt tay tôi, làm cho tôi đau thấu cả xương!

"Nếu muốn sống mà rời khỏi đây, thì đừng mở cái phong bao này ra!" Chị chồng tương lai cứ như biến thành con người khác, ánh mắt sắc lẹm, âm thanh ghìm xuống khe khẽ, đâu phải điệu bộ của người điên như lúc nấy?

Cô ấy vốn là giả vờ điên! Mà câu nói này có nghĩa là gì?

Tôi vừa muốn hỏi thêm một chút gì nữa, Từ Dương liền đi ra.

Chị chồng tương lai đột nhiên sắc mặt biến đổi, lại bày ra một điều cười dại dại, cướp lấy phong bao lì xì đen trên tay tôi, vừa hét vừa chạy xa: "sinh ra là người, chết thành ma, nhận phong bao giấy trẳng nhà tao, ăn cơm nhà tao, ngủ trên nắp quan tài nhà †ao, là người hay ma đều không thể thoát! Sinh ra là người, chết là ma..."

Nghe thấy bài đồng dao như vậy, tôi ngạc nhiên hết sức, trước đó chị ấy rõ ràng là người bình thường, hay trong câu hát đồng dao đó có nhắc nhở tôi gì đó?

Vừa nghĩ vậy, đột nhiên kết nối với những cảm giác trước đó mà tôi cảm thấy - Nhà Từ Dương, có thể không đơn giản như tôi nghĩ!

Từ Dương nhanh chóng tiến lại gần tôi, sắc mặt nghiêm trọng làm tôi thấy sợ: "Sao em lại đưa phong bao đó cho chị ấy?

Lúc này trong tôi đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng ngoài mặt lại giả vờ như không có chuyện gì: " Là chị ấy cướp trong tay em, làm sao em biết chị ấy sẽ cướp đi chứ!"

"Để anh đi lấy phong bao lì xì vi nhấc chân định chạy luôn theo.

Tôi ngay lập tức kéo tay anh, "Không sao đâu, đều là người nhà cả, tiền trong tay ai, cũng giống nhau cả thôi không phải sao?"

Từ Dương nói: "chị anh là người điên, làm sao đưa tiền cho người điên được? Không được, để anh chạy theo lấy lại!

Tôi liền kéo anh: " Dương, lời của chị anh là như thế nào?"

Từ Dương mặt biến sắc, có chút tránh xa ánh mắt của tôi, nói:"Làm gì có ý gì, Em đừng nghĩ linh tinh, cũng không biết kẻ thất đức nào dạy chị ấy nói những lời xăng bậy đó, từ nhỏ tới lớn đã nói đi nói lại câu nói đó, có lúc lên cơn, một ngày nói vài ba đến chục bận."

Nói xong, anh hất mạnh tay của tôi ra, chạy theo hướng chị chồng tương lại.

Lúc gặp lại chị chồng, cũng là thời gian ăn tối.

Trông chị ấy không đươc ổn cho lắm, mặt mũi thâm xì sưng húp, nhìn là biết vừa bị đánh, chỉ nhìn tôi lấy một cái, rồi cúi đầu ăn cơm, rồi không ngẩng đầu lên nữa.

Từ Dương thì lại mang phong bao lì xì về, đặt ngay ngắn trước mặt tôi, trước mặt bố mẹ anh, giục †ôi mau chóng mở ra.

Tôi lại bị vào thế không có đường lùi.

Thật không biết vì sao, họ lại cứ phải bắt tôi phải mở phong bao lì xì trước mặt họ.

Tôi nhìn trộm chị chồng một cái, muốn tìm chút thông tin gì đó từ chỗ chị ấy, nhưng chị ấy chỉ cúi đầu vừa và cơm vào mồm, còn vừa cười ngu ngốc, tiếng cười đó, cũng giống như 1 tiếng trước đây lúc Từ Dương bảo tôi mở phong bao lì xì như lời mẹ anh nói - Này cô, tôi đã sắp xếp hết cho cô rồi!

Tôi cúi thấp đầu nhìn chăm chăm vào phong bao màu đen, nghĩ xem mình có nên lấy mạng ra để thử, mở cái phong bao xem bên trong rốt cục là thứ

gì?

Mà lúc đó, tôi phát hiện ra, phong bao màu đen này dường như khác so với cái phong bao trước.

Cái phong bao màu đen trước không hề có hoa văn gì.

Mà chiếc phong bao lần này lại có một vài hoa văn, mà màu sắc của hoa văn với màu của phong bì tương đối giống nhau, nếu không chú ý sẽ không thể phát hiện ra.