Cô Vợ Ngốc Của Âm Quân

Chương 13




Nhìn ánh mắt đó, dường như lại biến thành con ngốc mất rồi!

Tôi biết thời gian tỉnh táo của cô ta ngắn, nhưng không ngờ là nó lại ngắn đến thế, tôi còn chưa kịp hỏi người đêm nay đến là ail

Chẳng lẽ, lại là cái người mà đêm qua đã...với tôi?

Tôi nghĩ đi nghĩ lại, đây là từ đường của nhà họ Từ, mà Từ Dương với người nhà hẳn đều không biết về người đó, vậy chỉ có thể - người đó là do Ôn Như Ca tìm đến!

Đó là ai?

Hắn ta thực sự sẽ cứu tôi ra khỏi đây?

Bây giờ, cô điên Ôn Như Ca đã thu dọn xong bát đ ĩa, cũng sắp xếp lại ngay ngắn các bài vị trên ban thờ, rồi đi ra ngoài rồi.

Đợi có người vào lần nữa, cũng là mấy giờ đồng hồ sau rồi.

Lần này đi vào là ba bà già mặc y phục màu đỏ, lúc bước vào thì cơ thể uốn éo, mặt tươi như hoa, cứ như là có hỉ sự gì to lắm.

Mấy người đàn bà này đến để giúp tôi trang điểm cô dâu, cho nên họ cởi trói cho tôi.

Sau khi được tự do, vốn dĩ là muốn đẩy họ ra, rồi chạy ngay ra ngoài, nhưng vì thời gian bị trói quá lâu, huyết mạch trong người tôi còn chưa thông, toàn thân tê bì mềm oặt.

Cho nên tôi đành phải bỏ ý định tháo chạy, vì kế hoạch đêm nay nên tôi cố giấu kĩ thanh gỗ nhỏ mà Ôn Như Ca đưa cho, đợi người đó đến, tôi sẽ cầu cứu hắn.

Họ trang điểm cho tôi cả buổi mới xong, là kiểu trang điểm mang phong cách cổ đại, sau đó họ chùm lên đầu tôi cái khăn trùm đầu rồi đi mất.

Đợi "giờ lành" đến, Từ Dương đến.

Hắn ta dắt tay tôi đi ra bái đường, đầu tôi bị trùm lên, không nhìn thấy cái gì, chỉ còn cách đi theo hắn. Khi bái đường, tôi nghe thấy khách khứa xung quanh đều nói nhỏ với nhau: "Đây đã là người thứ mười ba rồi, con dâu nhà họ Từ đều không quá ba tháng rồi không may mà chết, không biết lần này có sống được không?"

Tôi nghe vậy rồi nghĩ đến mấy cái bài vị trên ban thờ, tự dưng cảm thấy sợ hãi.

Bái đường xong, Từ Dương dắt tay tôi vào một căn phòng - không phải là căn phòng bày đầy bài vị kia nữa, mà là một căn phòng khác, bởi vì căn phòng này có giường!

Từ Dương đưa tôi vào giường, sau khi xích chân tôi lại bằng xích sắt, liền đi ra ngoài, chắc là đi tiếp khách khứa ngoài kia.

Tôi giống như tân nương thời xưa, ngoan ngoãn ngồi đó, không biết vì sao, cứ cảm thấy người đó sẽ đến, bởi vì trời cũng đã tối.

Cũng không biết là đợi bao lâu.

Một bàn tay lạnh lẽo sờ sau lưng tôi, luồn qua eo, sờ vào rốn của tôi.

Cái cảm giác này...là hắn! Cái người tối qua, lại tới!

Tôi ngay lập tức đưa thanh gỗ đang giấu trong †ay cho hắn, nhưng hắn chẳng thèm quan tâm đẩy tôi lên giường, c ởi đồ của tôi, rồi rất nhanh chóng đi vào.

Khác với đêm qua, hôm nay hẳn sờ vào người tôi, cả sức nặng cơ thể đè lên người tôi, bàn tay lạnh lão sờ khắp người tôi.