Cô Vợ Ngang Tàng Của Ông Trùm

Chương 97




Bữa tối kết thúc, Cố Sâm và Thái Tuyết Anh gọi mọi người cùng đến phòng khách để nói chuyện cũng như tìm hiểu thêm về Di Hòa. Ngay lúc người làm vừa đặt món tráng miệng xuống bàn, Cố Hiểu Khê đứng bật dậy, đôi mắt xanh biếc hướng về phía Di Hòa, nhã nhặn nói:

" Di tiên sinh, tôi có chút việc muốn bàn riêng với anh, không biết anh có muốn tìm hiểu không? "

Cả nhà họ Cố khi ấy đều trầm mặc. Đến một lúc sau, Thái Tuyết Anh mới lên tiếng, bà nửa đùa nửa thật trách: " Hiểu Khê, về đến nhà thì đừng nói đến công việc. "

" Không sao đâu bác gái, vốn dĩ con cũng rất có hứng thú với những dự án của Cố tổng. " Ngại mọi người khó xử, Di Hòa hòa nhã nói giúp Cố Hiểu Khê.

" Vậy phiền cậu cùng tôi lên phòng làm việc. " Cố Hiểu Khê thần sắc không hề thay đổi. Cô khí thế quay người đi trước, Di Hòa chuẩn bị theo sau thì Cố Khuynh Nhược cũng đứng phắt dậy, nắm lấy tay anh: " Em đi cùng anh. "

Nhìn ba người họ rời đi, Thái Tuyết Anh ngồi dưới này muốn lên tiếng cũng không thể, tâm ý bắt đầu hoảng loạn.

Cố Hiểu Khê vào phòng làm việc trước và để cửa cho hai người còn lại. Khi Di Hòa và Cố Khuynh Nhược lên đến nơi thì cô đã ngồi trên ghế, hai chân vắt chéo một cách thanh lịch. Nét mặt ôn hòa trên gương mặt xinh đẹp sắc sảo kia đã biến mất, thay vào đó là vẻ lạnh lùng và chút sát khí thẩm thấu ra bên ngoài.

" Khóa cửa lại. " Cố Hiểu Khê vừa dứt lời, Cố Khuynh Nhược ngoan ngoãn làm theo rồi nhanh chóng quay lại vị trí mình vừa đứng. Đứng trước mặt Cố Hiểu Khê, Cố Khuynh Nhược trong lòng có chút dao động, đến thở cũng phải thận trọng. Mãi đến khi được cô cho ngồi, hai người họ mới dám ngồi xuống phía đối diện. Vừa yên vị, Cố Hiểu Khê đã cất cao giọng: " Chuyện này là thế nào? "

" Chuyện gì ạ? " Cố Khuynh Nhược nhìn Cố Hiểu Khê đầy ngơ ngác.

" Em còn giả vờ? Chuyện hai người hẹn hò là thế nào? "

Di Hòa chỉ cười cười, đáp ngắn gọn: " Chúng tôi hẹn hò thật mà. "

" Tôi không muốn vạch trần hai người đâu. " Cố Hiểu Khê nhìn anh rồi hừ lên một tiếng.

Biết rõ Cố Hiểu Khê từ lâu đã nhìn thấu chuyện này, Cố Khuynh Nhược lòng dâng lên cảm giác lo sợ. Gương mặt cô ấy nhanh chóng tái nhợt, ánh mắt toát lên sự sợ hãi và quỳ rạp dưới mắt Cố Hiểu Khê, không ngừng cầu xin: " Chị à, chị giúp em có được không? Em xin chị đừng nói với mẹ chuyện này. "

Hành động của Cố Khuynh Nhược ngoài những gì Cố Hiểu Khê dự kiến khiến cô lặng người vài giây. Di Hòa thấy vậy vội đỡ Khuynh Nhược đứng dậy nhưng trước khi chị gái lên tiếng, cô ấy sẽ không làm gì ngoài quỳ thế này. Phải đến khi lấy lại tỉnh táo, Cố Hiểu Khê nhanh chóng đỡ em gái ngồi xuống ghế, cô cũng trách cô ấy: " Sao em lại quỳ như vậy chứ? Chẳng còn thể thống gì cả! "

Sắc mặt Cố Hiểu Khê dần trở nên nguội lạnh, khẽ hừ một tiếng.

" Khi nãy chị không có ý đả kích hai người, chỉ là chị muốn biết vì sao hai người lại làm vậy? "

Cố Khuynh Nhược lúc này mới yên tâm thuật lại mọi chuyện cho Cố Hiểu Khê nghe. " Mấy tháng nay mẹ thường bắt em đi xem mắt. Như lúc nãy chị thấy đó, mẹ còn định giới thiệu con trai của bạn mình cho em. Em không thích những người mẹ giới thiệu, họ toàn cậu ấm trong giới thượng lưu, ngoài ăn chơi thì chẳng biết gì, em không muốn gả cho những người như vậy. "

" Vậy nên em nhờ Di Hòa giúp em? "

Di Hòa lúc này liền lên tiếng.

" Chuyện đó là tình cờ thôi. Hôm đó tôi thấy Khuynh Nhược lang thang ngoài phố nên đến xem cô ấy có ổn không. Hỏi ra mới biết bác gái muốn cô ấy đi xem mắt nên tôi gợi ý cho Khuynh Nhược cách này. "

" Thế hai người định giả vờ đến lúc nào? Di Hòa, lỡ như ba mẹ muốn cậu cưới Khuynh Nhược cậu có cưới không? "

Trước câu hỏi của Cố Hiểu Khê, ánh mắt Di Hòa và Cố Khuynh Nhược giao nhau. Đúng là họ chưa nghĩ đến tình huống này, nhưng nếu thật sự có chuyện đó thì...

" Nếu thật sự ba mẹ Khuynh Nhược muốn tôi cưới cô ấy, tôi cũng bằng lòng. " Cố Khuynh Nhược nghe xong đã cảm nhận được da mặt mình có chút nóng lên, tim cũng đập rộn ràng.

Cố Hiểu Khê mím chặt môi, im lặng nhìn hai người họ tình cảm nhìn nhau. Cứ thế này thì chính cô cũng không phân biệt được là họ đang giả vờ hay thật sự có tình cảm với nhau nữa rồi.

" Chị à, chị không thấy Di Hòa tốt hơn mấy cậu ấm kia sao? Hơn nữa vừa rồi biểu hiện của anh ấy rất tốt, ba mẹ rất thích anh ấy. "

Những điều Cố Khuynh Nhược nói khiến Cố Hiểu Khê phải suy nghĩ lại một cách cẩn thận. " Em cũng không còn nhỏ nữa, em quyết định thế nào thì là vậy đi. "

" Vậy chị sẽ không vạch trần tụi em chứ? " Cố Khuynh Nhược không nhanh không chậm hỏi lại lần nữa.

" Em nói đúng, Di Hòa đúng là có tốt hơn những kẻ kia. Nếu cậu ấy có thể giúp được em thì chị cũng không xen vào. "

Cố Khuynh Nhược nghe vậy, nét mặt không giấu được vẻ mừng rỡ. Nhưng cũng nhân chuyện này, cô nói với Hiểu Khê:

" Chị à, thật ra ba cũng đang lo chuyện chị chưa lập gia đình, nên nếu có thể chị hãy đưa Uất Trì lão đại đến đây. "

" Khuynh Nhược nói đúng. "

" Chuyện đó để sau này rồi tính. " Cố Hiểu Khê nghe nhắc đến chuyện của mình, cô có chút bối rối nhưng không biểu lộ vẻ hoảng loạn.

Sau khi tiễn Di Hòa rời đi, Cố Khuynh Nhược quay vào nhà thì thấy Thái Tuyết Anh ra hiệu cho cô đến chỗ của bà ấy. Cô vừa ngồi xuống, bà còn chưa mở lời thì Cố Sâm đã tấm tắc khen Di Hòa: " Cậu ấy cũng không tệ, rất chu đáo. "

" Mẹ thấy Di Hòa cũng được. " Thái Tuyết Anh ngoài miệng thì nói thế, nhưng tận sâu trong lòng đã ưng Di Hòa.

" Vậy lần này mẹ sẽ không phản đối tụi con chứ? "

" Không. Nếu được thì hai đứa nên sớm kết hôn. "

Giống như Cố Sâm, Thái Tuyết Anh mong Cố Khuynh Nhược có được một chỗ dựa vững chắc. Từ tận đáy lòng, bà cũng không nỡ gả sớm đứa con gái này, chỉ là trong lòng không ngừng có cảm giác bị đe dọa.