Sau khi tận mắt nhìn Cố Hiểu Khê rời đi cùng nam nhân khác trong hôn lễ, lại vì không thể đuổi theo người phụ nữ kia nên từ lúc về đến nhà họ Cố, đôi mắt Cố Sâm luôn trong trạng thái vô hồn, mệt mỏi và thất vọng đến cùng cực. Thái Tuyết Anh nhìn thấy chồng mình mất hết khí sắc và nét mặt đầy ưu tư, bất giác bà cũng nhớ đến lúc mình đuổi theo ông ấy ra khỏi thánh đường. Khi bà ra đến nơi thì thấy một chiếc xe sang trọng đã lăn bánh rời đi, chỉ còn Cố Sâm mãi đứng đó và không ngừng gọi cái tên " Tiểu Diệp " kia. Nhớ đến thôi cũng khiến lòng Thái Tuyết Anh dậy lên một cơn sóng nhè nhẹ.
" Anh uống chút trà đi. "
Thái Tuyết Anh bước đến chỗ Cố Sâm ngồi, nhẹ nhàng đặt tách trà xuống bàn rồi đặt người ngồi cạnh ông.
" Em biết anh đang lo lắng cho Hiểu Khê, nhưng Thiếu Siêu cũng đang nghĩ cách để đưa con bé trở về. " Bàn tay mềm mại của bà ấy xoa lấy bàn tay to lớn của chồng. Thái Tuyết Anh dừng lại vài giây, trong vài giây ấy bà đã cố gắng quan sát thật kĩ biểu cảm của Cố Sâm. Sau khi thấy ông ấy không biểu lộ điều gì trên mặt, bà tiếp tục lên tiếng: " Em thấy trong lúc Hiểu Khê vẫn chưa trở về, chi bằng bây giờ anh nên suy nghĩ lại của hồi môn anh tặng cho con bé. Anh có thấy mình tặng toàn bộ cổ phần cho Hiểu Khê là nhiều quá không? "
Cố Sâm không đáp lời ngay, vì ông biết chuyện tặng toàn bộ cổ phần cho Cố Hiểu Khê thì không công bằng cho Cố Khuynh Nhược. Ông từ từ điều chỉnh lại tư thế ngồi của mình, nét mặt Cố Sâm chợt dao động, biểu cảm trên gương mặt cũng bắt đầu thay đổi. Ông ấy quay sang nhìn Thái Tuyết Anh, theo sau đó là một tiếng " Chát " trong veo vang lên.
Ông ra tay không chút khoan dung khiến Thái Tuyết Anh ngã sang một bên. Bà ấy đứng hình vài giây, không hiểu vì sao mình lại bị đánh. Khi đưa mắt nhìn đối phương, thứ Thái Tuyết Anh thấy không gì khác ngoài ánh mắt chứa đầy sự hờ hững và lạnh lùng đến cực hạn của Cố Sâm.
" Con gái tôi người khác bắt đi, tôi và con rễ đang đau đầu tìm kiếm con bé, còn cô lại ở đây khuyên tôi suy nghĩ về của hồi môn. Thái Tuyết Anh, đây là những lời mà người làm mẹ nên nói sao? "
Trước sự chỉ trích của Cố Sâm, Thái Tuyết Anh không thể không chế cơn run rẩy toàn thân, bà gào lên trong phẫn nộ.
" Con bé không phải bị bắt mà là đào hôn cùng người đàn ông kia, chuyện đó ai trong thánh đường cũng có thể nhìn thấy. Hơn nữa anh không phải chỉ có mỗi Cố Hiểu Khê là con gái. Khuynh Nhược đã biến mất từ trước khi hôn lễ diễn ra, sao không thấy anh lo lắng cho con chứ? "
" Cô thì biết gì chứ? "
" Ba... mẹ... "
Từ ngoài cửa bước vào, Cố Khuynh Nhược nghe rõ mồn một Cố Sâm và Thái Tuyết Anh đang cãi nhau. Không khí trong nhà lúc này vô cùng căng thẳng, Khuynh Nhược cũng một phần vì chuyện của chị gái mà phiền lòng, giờ lại thấy ba mẹ mình gay gắt với nhau làm cô không thể không lên tiếng. Vừa nhìn thấy con gái trở về, Thái Tuyết Anh vui mừng đến độ nước mắt chan hòa. Bà vội chạy ra ôm lấy cô vào lòng, không ngừng gặng hỏi:
" Khuynh Nhược, con đã đi đâu vậy? Có biết là mọi người lo lắm không? "
" Con xin lỗi. "
Cố Khuynh Nhược choàng tay qua ôm mẹ, lại thấy Cố Sâm đã nhẹ nhõm được một chút khi thấy mình bình an trở về. Ông lấy điện thoại từ trong túi áo, gọi điện cho ai đó và ra lệnh:
" Con gái nhỏ của tôi đã trở về rồi, cho người rút hết đi. "
Không như những gì Thái Tuyết Anh nghĩ, sau khi biết Cố Khuynh Nhược không có mặt trong hôn lễ, Cố Sâm đã vội cho người đi tìm cô vì sợ cô đi lạc và gặp chuyện nguy hiểm.
Ở một nơi khác.
Sau trận hoan ái mãnh liệt trong phòng ngủ cùng Uất Trì Ảnh Quân, Cố Hiểu Khê tỉnh lại ở một nơi vừa tối vừa lạnh lẽo. Khi đã điều chỉnh để quen với việc nhìn trong bóng tối, cô cố gắng ngồi dậy với cơ thể như bị hút cạn một phần sức lực.
Một nguồn ánh sáng tỏa ra từ trung tâm, chiếu sáng nơi Cố Hiểu Khê đang ở. Và một lần nữa cô phải điều chỉnh để đôi mắt quen với ánh sáng. Đảo mắt một lượt, cô có thể xác định đây là một căn phòng giống như nhà kho, bản thân thì đang nằm trên một chiếc giường đơn rất thích hợp với diện tích của căn phòng này. Ngoài ánh sáng từ đèn ra, Cố Hiểu Khê nhìn thấy có một luồn sáng hiu hắt ở phía trên, nhưng dù cô có đủ sức đứng dậy cũng chẳng thể nhìn ra bên ngoài vì nơi phát ra ánh sáng kia quá cao, và đó là tất cả những gì căn phòng này có.
Trong lúc đang suy tư, cánh cửa cách đầu giường một khoảng đã mở ra. Nhìn thấy Uất Trì Ảnh Quân bước vào và cẩn thận đóng cánh cửa phía sau lại, Cố Hiểu Khê không ngừng cảnh giác khi anh ta tiến đến chỗ mình.
" Đây là đâu? "
" Một căn phòng nhỏ mà trước giờ em chưa từng biết đến ở Bán Hải. Với thiết kế đặc biệt này, tôi chắc chắn rằng cho dù Nhạc Thiếu Siêu có lục tung chỗ này cũng không tìm được em. Vì ngay cả thuộc hạ thân cận của tôi cũng chưa từng biết đến chỗ này. " Nói đến đây, gương mặt Uất Trì Ảnh Quân không khỏi đắc ý. Trừ phi là anh muốn thả người, còn không thì không ai có thể tìm được cô.
" Anh rốt cuộc muốn gì? "
" Anh muốn gì à? Anh muốn em ở bên cạnh anh, sau đó sinh con cho anh. Hiểu Khê, anh biết là em không hề thích thân phận Cố đại tiểu thư hay Nhạc chủ mẫu gì đó. Sau này nơi đây sẽ là nhà của em, em không cần quay trở về cuộc sống bận rộn như trước kia nữa, mỗi ngày em chỉ cần gặp anh thôi. " Ngồi trước mặt Cố Hiểu Khê, khi bàn tay anh ta sắp chạm lên gương mặt xinh đẹp sắc sảo của cô thì bị đối phương hất ra một cách vô tình.
" Uất Trì Ảnh Quân, anh điên rồi phải không? Tôi sẽ không để anh giam tôi ở đây cả đời, càng không ở đây với anh. " Cố Hiểu Khê trừng hai mắt, thở mạnh và dồn dập. Cô vừa dứt lời đã dùng chân đạp vào người Uất Trì Ảnh Quân khiến anh ta ngã về sau, sau đó nhân cơ hội chạy về phía cánh cửa phòng.