Uất Trì Ảnh Quân và Nhạc Thiếu Siêu cùng nhau suy nghĩ, dựa vào một mình bà ta thì không thể nào dễ dàng qua mặt để đột nhật vào lữ quán. Cùng lúc đó người của lữ quán phát hiện hai nhân viên bị đánh ngất và nhốt vào tủ quần áo. Vậy còn một người nữa giả dạng để đột nhập là kẻ nào?
Cả hai ngồi bên ngoài phòng cấp cứu vừa suy nghĩ đồng thời cũng chờ Cố Hiểu Khê. Từ trong phòng cấp cứu, một cô y tá chạy ra với vẻ hốt hoảng báo tin bằng tiếng Anh:
" Cô ấy bị mất nhiều máu, nhưng hiện tại nhóm máu của cô ấy không có trong kho dự trữ của bệnh viện. "
Uất Trì Ảnh Quân nghe xong thì mặt mày trở nên nghiêm trọng, hỏi Nhạc Thiếu Siêu:
" Bây giờ tìm đâu ra người có cùng nhóm máu với Hiểu Khê chứ? "
Nhạc Thiếu Siêu không hề đắn đo. Anh đáp lời nữ y tá cũng như Uất Trì Ảnh Quân.
" Lấy máu của tôi đi. Tôi cùng nhóm máu với cô ấy. "
" Được. Vậy mời Ngài theo tôi. "
Một lúc sau, Nhạc Thiếu Siêu trở lại với một miếng băng cá nhân trên tĩnh mạch. Ngồi vào ghế trước cửa phòng cấp cứu, không cần đợi Ảnh Quân lên tiếng hỏi, anh đáp ngay:
" Vốn dĩ tôi có mang theo túi máu cá nhân, nhưng từ đây trở về lấy, tôi sợ Hiểu Khê không cầm cự được. "
Không biết qua bao lâu, đèn trước phòng cấp cứu đã tắt, Cố Hiểu Khê cũng được các bác sĩ đẩy ra khỏi nơi lạnh lẽo ấy.
Trong phòng bệnh, Cố Hiểu Khê sau một giấc ngủ dài thì cũng đã tỉnh lại. Khi mở mắt ra, cô nhìn xung quanh phòng lại thấy Uất Trì Ảnh Quân đang ngồi ngủ ngay cạnh mình. Có lẽ vì liên tục túc trực nên anh đã ngủ quên lúc nào không hay. Nhìn dáng vẻ ngủ say của Ảnh Quân, Hiểu Khê vô thức muốn chạm vào mặt gương mặt như được tạc từ tượng của anh. Có lẽ đã lâu rồi cô không chạm vào gương mặt này, và cũng đã lâu rồi cô không ngắm đối phương lâu như bây giờ. Ngay khi cảm nhận có thứ gì chạm vào mình, theo quán tính Ảnh Quân nhanh tay giữ lấy. Cùng lúc ấy anh phát hiện mình ngủ quên từ lúc nào nên vội thức dậy để xem Cố Hiểu Khê. Thời khắc thấy cô đã tỉnh lại, lại còn đang nhìn mình bằng ánh mắt tràn ngập tình yêu, Ảnh Quân không giấu được vẻ mừng rỡ vội reo lên: " Em tỉnh rồi. "
Sau khi bác sĩ kiểm tra cho Cố Hiểu Khê và nói rằng cô đã ổn, không còn gì để bận tâm thì rời đi. Trong phòng lúc này chỉ còn hai người, Cố Hiểu Khê trong tư thế nửa nằm nửa ngồi trên giường, còn Uất Trì Ảnh Quân ngồi một phần nhỏ trên giường bệnh, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô. Hành động của anh làm cô nghĩ rằng anh muốn nói điều gì đó nhưng lại dè dặt, ngại nói thẳng. Phải mất một lúc lưỡng lự, Ảnh Quân mới chịu thẳng thắn nói ra điều đang đè nặng trong lòng mình.
" Hiểu Khê, từ sau khi chúng ta làm hòa, em đã luôn giữ khoảng cách với anh. Em hết yêu anh từ khi nào vậy? "
Trước câu hỏi của Uất Trì Ảnh Quân, Cố Hiểu Khê chân thành đáp:
" Ảnh Quân à, em luôn yêu anh. Nhưng lúc chính tai nghe anh nói với Di Hòa rằng em giống như thứ để anh thỏa mãn ham muốn. Kể từ lúc đó, tình yêu cũng như sự tin tưởng mà em dành cho anh đã không còn như trước nữa. "
Uất Trì Ảnh Quân nghe xong chỉ biết câm lặng. Không ngờ những lời vô tri khi ấy không những làm ảnh hưởng đến tình cảm giữa hai người lại còn khiến Cố Hiểu Khê tổn thương đến hiện tại.
" Anh xin lỗi. Anh biết nó không có giá trị, nhưng anh xin lỗi. Anh không ngờ những lời lúc đó lại làm em tổn thương đến vậy. Anh... "
Ảnh Quân không cách nào đối diện với Cố Hiểu Khê lúc này. Anh cúi gầm mặt cùng với nỗi ân hận đang ngày một lớn dần. Nhưng nhìn thấy anh đau khổ lúc này cũng không khiến cô dễ chịu hơn. Thay vì để anh luôn dằn vặt vì lỗi lầm của mình, cô chọn cách tha thứ. Cố Hiểu Khê nâng mặt Ảnh Quân lên, đối diện với đôi mắt hiện lên vẻ khoan dung.
" Vậy chúng ta cùng nhau bỏ qua chuyện cũ có được không? Em không tính toán chuyện đó nữa, anh cũng không được giận em chuyện em và Thiếu Siêu gặp nhau. "
" Được. "
Những chuyện không vui vừa được giải quyết cùng một lượt, đến lúc cả hai định trao nhau nụ hôn thì Nhạc Thiếu Siêu bước vào. Vừa thấy có người vào, Cố Hiểu Khê vội đẩy Uất Trì Ảnh Quân ra rồi điều chỉnh lại tư thế ngồi của mình. Tự thấy sự xuất hiện của mình phá hỏng khoảnh khắc tươi đẹp của hai người họ, Nhạc Thiếu Siêu quay người rồi ngượng ngùng nói:
" Không làm phiền hai người chứ? "
" Không có. " Cố Hiểu Khê đáp lời Nhạc Thiếu Siêu, rồi cô quay sang nói với Uất Trì Ảnh Quân: " Em có vài chuyện muốn nói với Thiếu Siêu. "
" Lát nữa anh sẽ quay vào với em. " Ảnh Quân nói xong liền đặt lên trán cô nụ hôn và rời đi.
Uất Trì Ảnh Quân vừa rời khỏi, Nhạc Thiếu Siêu đến chỗ một chiếc ghế gần giường bệnh và ngồi xuống.
" Em nghe Ảnh Quân nói là anh đã truyền máu cho em. "
" Lúc đó tình thế cấp bách, anh không thể cho người mang túi máu đến. "
" Cảm ơn anh. "
" Giữa chúng ta không cần nói những lời khách sáo như vậy. Thật tốt vì lúc đó anh đã quyết định truyền máu, nếu em có chuyện gì thì anh sẽ ân hận cả đời mất. "
Cố Hiểu Khê cười nhạt, sau đó tiếp tục hỏi:
" Em nghe nói bà ta là mẹ của Joanna. Vậy sao anh phát hiện bà ta đến sẽ gϊếŧ em đầu tiên? "
" Chỉ là tình cờ thôi. Sau cuộc thảm sát, anh nghe báo lại rằng có một người trong gia tộc Stella đã rời khỏi nước Ý để đi du lịch nên may mắn sống sót. Tối qua anh định đến tìm Ảnh Quân và nói chuyện này nhưng cậu ta đã ra ngoài. Khi ngang qua phòng em, anh định nói với em nhưng gọi cửa không thấy em trả lời, lúc gọi điện thoại thì phát hiện chuông điện thoại đang vang lên từ bên trong. Vì có linh cảm không tốt nên anh đã xông vào trong. "
Nhạc Thiếu Siêu sau đó ấp úng vài giây rồi nói tiếp:
" Còn một chuyện anh và Ảnh Quân cũng mới hay biết. Ngoài mẹ của Joanna thì còn một người nữa giả dạng nhân viên và đột nhập vào lữ quán. "
" Vậy hai người đã biết là kẻ nào chưa? "
" Ảnh Quân nghi ngờ là Tống Phù Ngọc. "
Khi nghe nhắc đến tên cô ta, lông mày Cố Hiểu Khê nâng cao và cong lên, vẻ ngạc nhiên thoáng hiện lên gương mặt.
" Nhưng không phải cô ta bị bắt về Trung Đông rồi sao? "
" Cậu ấy nói rằng trên đường đi cô ta đã trốn thoát, cho đến nay vẫn không tìm ra. Ảnh Quân nói, có thể cô ta đã làm chứng minh thư và hộ chiếu giả, sau đó lại biết chuyện của gia tộc Stella và vô tình gặp mẹ của Joanna cũng đang lẩn trốn trước sự truy sát nên đã chỉ điểm bà ta. Nhưng em yên tâm, anh cùng Ảnh Quân đã cho người kiểm tra lữ quán cũng như truy tìm tung tích của Tống Phù Ngọc. Bây giờ dù có gan cô ta cũng không dám bén mảng đến đây để hại em. "
" Nhưng nếu cô ta có tới, em muốn chính tay kết thúc chuyện này. "
Tối hôm đó, Uất Trì Ảnh Quân cùng Cố Hiểu Khê cùng nằm trên giường bệnh. Cô nằm quay lưng về phía anh, còn bàn tay anh lại liên tục xoa tròn phía bụng dưới của cô, đồng thời hỏi:
" Hiểu Khê, chúng ta đã ở bên nhau lâu như vậy, tại sao em vẫn chưa mang thai? "
" Anh muốn có con sao? "
" Ừm. "
Anh tựa đầu vào vai cô, giọng thiểu não: " Hiểu Khê, anh sắp phải sang Trung Đông nên không thể cùng em trở về. "
" Anh sang đó bao lâu? "
" Ba tháng. "
" Lâu vậy sao? "
" Ừm. "
Nghe giọng không được vui của Ảnh Quân, Cố Hiểu Khê nhẹ nhàng xoay người lại và ôm chặt lấy cơ thể anh.
" Không được gặp nhau ba tháng tới, em có buồn không? "
" Ai thèm buồn chứ? " Cô nép đầu vào lòng ngực săn chắc của anh, hạ giọng đáp.
" Anh thì buồn lắm đấy, và sẽ rất nhớ em nữa. "