Ban đầu, đối với mấy thứ vốn khiến rất nhiều người đỏ mắt thèm thuồng kia, ông ta vẫn luôn án binh bất động, nhưng giờ thì lại cấp bách muốn đẩy mấy thứ này cho Hoắc Hoành, như vậy ông ta mới có thể bo bo giữ mình được.
Nghĩ đến những gì mà Hoắc Mân cam đoan với mình lúc trước, cái gì mà chỉ cần ba mươi phần trăm, lại còn cam đoan có thể kéo Hoắc Hoành xuống khỏi vị trí kia nữa chứ.
Giờ Lưu Chấn chỉ có thể cười lạnh, Chỉ bằng việc Hoắc Hoành dùng một phát súng bắn chết tên thủ hạ từng vào sinh ra tử với cha mình là biết trong xương cốt con người này độc địa tới mức
nào.
Càng kinh khủng hơn là, anh ta luôn tính toán vô cùng cặn kẽ
So với Hoắc Hoành, Hoắc Mân quả thực chỉ là một kẻ có cũng được mà không có cũng chẳng sao mà thôi.
Tương lai, thiên hạ của Hoắc gia đương nhiên là của Hoắc Hoành rồi
May mà lúc ấy ông ta đã án binh bất động rất lâu, cũng không làm nhiều chuyện mờ ám, bằng không thì tiền không kiếm được, cuối cùng còn chết không toàn thây.
Sắc trời không biết vì sao lại trở nên xám xịt,3từng tảng mây lớn nặng nề bao phủ khiến người ta có cảm giác không thở nổi.
một nơi khác trong thành phố A, không khí trong thư phòng to lớn theo phong cách Trung Quốc cũng đột nhiên thay đổi như sắc trời bên ngoài vậy, âm u khiến người ta có cảm giác lạnh cả người
Hai người đàn ông ngồi đối diện nhau, không khí giữa hai người khá căng thẳng
“Con có thể nói cho ta biết, vì sao con bắn chết chú Tư không?” Hoắc Khải Lãng ngồi trong thư phòng, lạnh giọng hỏi
Đối diện là Hoắc Hoành đang ngồi trên xe lăn, anh ta chỉ trả lời năm chữ đơn giản: “Chú ấy phá quy củ.” Ánh mắt sáng quắc của Hoắc Khải Lặng nhìn sang: “Quy củ của ai?” “Quy1củ của công ty.” “Quy củ của công ty.” Hoắc Khải Lãng hừ lạnh một tiếng, lại hỏi: “Vậy công ty là của ai?” Hoắc Hoành mỉm cười, “Đương nhiên là của ba.” “Vậy nên, vì sao con không hỏi ý kiến của ta mà đã tự tiện bắn chết chú ấy?” Hoắc Khải Lãng lại quay lại vấn đề này, sau đó tạm dừng vài giây rồi nặng nề hỏi một câu: “Hay nói cách khác, phát súng này của con là để cho ai nhìn?” Hoắc Hoành hơi ngẩng đầu, thản nhiên nói: “Ba lo lắng thừa rồi
Nếu là công ty của ba, con đương nhiên phải tuân theo quy củ của ba
Phá hủy quy củ, bất luận là ai-lập tức giết chết, lời này của ba, con vẫn ghi nhớ trong8lòng.”
Sắc mặc Hoắc Khải Lãng càng trầm xuống lại, nhưng không lập tức mở miệng.
Trong căn phòng lại lâm vào trầm mặc
Một lúc lâu sau, ông ta mới trầm giọng hỏi: “Vậy nếu ta là người phá hủy quy củ công ty, thì con cũng lập tức giết chết ta sao?”
Hoắc Hoành khẽ cười, “Công ty là của ba, đương nhiên quy củ do ba định đoạt.”
Khi anh ta nói ra những lời này, sự lạnh lùng nơi đáy mắt của Hoắc Khải Lãng mới thoáng tan đi, “Các chú đó đều đã đi theo ta từ thuở hàn vi, giờ con lại giết một người thì những người khác sẽ thấy sao? Khi ấy, con sẽ khó tránh khỏi bị chỉ trích là được chim quên ná, được cá quên nơm.”
Làm như vậy,9thật sự không sáng suốt! Tuy rằng khiến người khác kinh sợ, nhưng dù sao ở trong mắt người khác, cũng có thể sẽ sinh ra ý tưởng khác
Hoắc Hoành đương nhiên đã sớm biết Hoắc Khải Lãng sẽ nói như vậy, cho nên anh ta thản nhiên đáp: “Nếu chú Tư đã dám bắn chú Sáu như vậy, nói cách khác là tình cảm anh em đã cạn, đối với một người xa lạ, con tin các chú hẳn sẽ không có suy nghĩ như vậy.”
Một lúc lâu sau, Hoắc Khải Lãng mấp máy môi vài cái, cuối cùng cũng chỉ nói một câu, “Con ra ngoài đi.” Như vậy chắc là ông ta không có ý định truy cứu chuyện này nữa
“Vâng.” Hoắc Hoành mặt không đổi sắc, điều khiển xe lăn7đi ra ngoài
Vừa mới đặt tay lên cánh cửa, anh ta chợt nghe Hoắc Khải Lãng ở phía sau nói một câu, “A Hoành, nhớ kĩ, ta chỉ có hai đứa con, đừng làm quá đáng.”
------oOo------