Tịnh Vy bất ngờ nhìn về phía Nhã Băng:
- Băng Băng. Ngày hôm nay mình rất vui. Cảm ơn cậu, người bạn tốt nhất của tớ. Nếu hôm nay không có sự giúp đỡ của cậu, có lẽ tớ sẽ khó có cơ hội vạch mặt kẻ xấu, đoàn tụ với gia đình của mình.
Nhã Băng nằm gọn trong lòng của anh như một chú mèo con nhỏ nghe lời ngoan ngoãn. Cô nghe những lời Tịnh Vy nói mà trong lòng bất giác cảm thấy ấm áp hơn. Có lẽ chưa bao giờ cô cảm thấy được sưởi ấm và quan tâm như lúc này.
Cao Lâm bước đến bên cạnh Tịnh Vy, anh đeo mặt nạ che mặt nên không ai nhận ra anh cả. Cao Lâm nhìn Tịnh Vy bằng ánh mắt ôn nhu trìu mến, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại làm người ta cảm thấy không rét mà run:
- Nên kết thúc màn kịch này rồi. Em muốn xử lý cô ta như thế nào là việc của em. Không được để tình cảm chi phối. Hiểu chưa?
Tịnh Vy gật nhẹ đầu tỏ ý đã hiểu ý của anh, cô quay sang nhìn Đỗ Cẩm Ly vẫn đang sợ hãi ở dưới đất kia lạnh giọng hỏi:
- Đỗ Cẩm Ly! Chị biết tham lam sẽ phải nhận lấy cái kết như thế nào không?
Đỗ Cẩm Ly biết bản thân đã chạm phải thứ không nên chạm phải thì biểu cảm sợ hãi của cô ta như được dâng lên tới đỉnh điểm. Thật đáng sợ, Tịnh Vy thường ngày nhút nhát yếu đuối trước mặt cô ta trước kia bây giờ đã trở nên đáng sợ hệt như ác quỷ vậy.
Cô ta lắp bắp nhìn Tịnh Vy:
- Cô... cô... cô muốn làm gì?
Tịnh Vy cười lạnh một cái, ánh mắt sắc như mũi dao chĩa về phía Đỗ Cẩm Ly lạnh giọng nói:
- Tôi là người có ơn ắt trả, có oán ắt sẽ báo. Chị làm gì với tôi thì tôi sẽ làm lại y chang những gì chị làm. Chị... đã chuẩn bị tinh thần chưa?
Giọng nói lạnh lẽo của Tịnh Vy làm Đỗ Cẩm Ly không rét mà run, nhưng đột nhiên nét mặt cô ta trở nên rất bình tĩnh mà nhìn thẳng vào Tịnh Vy nói:
- Mày nghĩ chỉ cần mày đe dọa bằng mấy lời đó là tao sợ? Mày dù tao không phải là nhị tiểu thư Đàm gia thật nhưng chưa chắc mày đã là thật đâu.
Câu nói này của cô ta phút chốc đã thay đổi được tình thế, mọi con mắt đổ dần về phía Tịnh Vy. Lời của cô ta nói không hề sai. Nếu chưa làm giám định thì làm sao có thể khẳng định người đang đứng bên cạnh Đàm phu nhân là nhị tiểu thư Đàm gia được. Hơn nữa Đàm phu nhân là người có tinh thần không ổn định, những lời bà ấy nói thật giả bất phân.
Nhiều người còn tỏ ra thích thú nói:
- Đi dự tiệc mà được chứng kiến cảnh này của Đàm gia thì thật không tốn công sức tôi đã đến đây.
- Phải đấy. Không ngờ Đàm gia này lại nhận nhầm con gái ruột của mình được.
- Mà nãy giờ Đàm gia chả có ai lên tiếng vậy. Họ thật sự thật giả bất phân rồi à.
Sau đó là một tràng dài những tiếng cười lớn.
Nhã Băng đang nằm trong vòng tay của Hoàng Phong cũng bất bình đứng dậy chạy lên chỗ của Tịnh Vy. Nhã Băng tức giận chỉ thẳng mặt Đỗ Cẩm Ly nói:
- Chị nghĩ chị là ai chứ?
- Trước kia, chị luôn luôn bắt nạt Tịnh Vy. Chị biết cậu ấy là con gái của Đàm gia nên bắt đầu moi móc thông tin từ cậu ấy, bắt cậu ấy kể hết mọi chuyện cho chị nghe. Chị và cha chị còn tính kế cậu ấy.
- Các người bán cậu ấy cho bọn buôn người tàn ác không có tính người. Hòng muốn cậu ấy phải bỏ mạng. Các người lừa hết người này tới người khác. Hại biết bao nhiêu người phải chịu khổ mà vẫn ung dung cho là mình đúng.
Nói rồi cô quay ra nhìn người nhà Đàm gia dõng dạc nói:
- Nếu Đàm gia các người không tin. Có thể làm giám định ngay trong ngày hôm nay là sẽ rõ thật giả trắng đen là như thế nào ngay thôi.
- Còn nữa, mấy người ở dưới kia là khách, nhưng có cần phải cười đùa về người khác như thế không? Mấy người ỷ mình là người giàu có thì có thể nói năng tùy tiện, nhận xét người khác vô căn cứ đúng không?
Thái độ và hành động của Nhã Băng làm những người khi nãy cười đùa phán xét về Đàm gia tức đến đen mặt. Một trong số đó có một người đứng dậy chỉ tay vào mặt cô hỏi lớn:
- Này cô nhóc! Ăn nói cho đàng hoàng, cẩn thận tôi sai người xử lí cô đấy.
Một người nữa lại đứng lên:
- Không biết cô là vị tiểu thư nhà nào vậy nhỉ? Ăn nói như một kẻ quê mùa vô phép tắc vậy.
Nhã Băng chưa kịp phản ứng gì thì đã thấy từ phía sau lưng hai người đó xuất hiện hai người mặc vét đen túm lấy tay của họ bẻ ra đằng sau. Tiếp đó là giọng nói lạnh lẽo của một người đàn ông vang lên:
- Các người dám?
Hai người đàn ông kia quay đầu lại liền thấy Hoàng Phong. Anh hiên ngang bước đến đứng cạnh Nhã Băng tuyên bố:
- Nghe cho kĩ vào. Cô ấy là người phụ nữ của tôi! Là vợ của Hoàng Phong này. Các người dám động vào cô ấy cũng chính là động vào tôi.
Ai ai cũng ngỡ ngàng:
- Cái gì? Hoàng tổng có vợ rồi?
- Ngài ấy có vợ khi nào thế?
- Nghe đồn ngài ấy là người không gần nữ giới, lạnh lùng vô tình cơ mà.
- Lời đồn quả là không đáng tin.
Không chỉ mấy người bên dưới kinh ngạc, mà ngay cả Nhã Băng, Tịnh Vy và cả Cao Lâm cũng bất ngờ không kém về lời tuyên bố vừa rồi của anh.