Vô tình nhìn thấy bức ảnh?
Ánh mắt Hoắc Tùng Quần lóe lên, việc này có bao nhiêu "vô tình" mới có thể "đúng lúc" để cho Bạch Hoài An nhìn thấy bức ảnh mờ ám như thế này.
Anh nhìn Bạch Hoài An mím môi, biểu tình quật cường, thở dài một tiếng rồi mở miệng: "Ngày đó quả thật là anh có đi gặp An Bích Hà".
Lời này vừa nói ra xong, ánh mắt Bạch Hoài An tối sầm lại, móng tay hung hăng cắm vào lòng bàn tay, làm cho tầng da ở đó gần như rách ra. Nhưng cô không mở miệng, mà để cho Hoắc Tùng Quân nói tiếp.
"Anh chuẩn bị đi đón em tan ca, lại nhận được tin nhắn An Bích Hà gửi đến, cô ta nói có chút chuyện muốn nói cho anh biết, là chuyện liên quan đến mẹ của em"
Hoắc Tùng Quân nói xong, nhìn về phía Bạch Hoài An, quả nhiên nhìn thấy vẻ mặt căng thắng của cô.
Anh vuốt bộ tóc dài mềm mượt của cô, tiếp tục nói: "Anh biết bên trong có bẫy, nhưng em muốn biết những chuyện kia như thế, cho nên anh vẫn lựa chọn đi đến đó. Quả nhiên giống như anh nghĩ, An Bích Hà đã giở trò với anh. Cô ta giả trang thành bộ dáng của em, động chân động tay lên nước hoa của mình, muốn mê hoặc anh, may mà anh phát hiện kịp thời, vạch trần âm mưu của cô ta. Những việc về sau thì anh không biết"
Hoắc Tùng Quân không kể cho Bạch Hoài An việc anh ra tay với An Bích Hà, mấy loại chuyện dơ bẩn này, vẫn không nên nói cho cô biết thì tốt hơn.
"Hoài An, từng câu anh nói đều là thật. Nếu như em vẫn không tin, anh có thể đưa em đến câu lạc bộ đó, hỏi nhân viên ở đó" Hoắc Tùng Quân bỗng nhìn nghĩ tới gì đó, lấy di động ra đưa cho Bạch Hoài An xem.
"Đoạn tin nhắn đó anh vẫn chưa xóa đi, em xem"
Bạch Hoài An ghé đầu qua nhìn một cái, quả thực giống như những gì Hoắc Tùng Quân nói, An Bích Hà gửi một tin nhắn, lừa gạt anh đi qua đó.
"Đúng, xin lỗi, tôi đã hiểu lầm anh."
Đây chính là điểm tốt của Bạch Hoài An, bản thân làm sai, không bao giờ biện minh, mà là chân thành xin lỗi.
Ánh mắt Hoắc Tùng Quân mềm mại: "Không sao, nếu như anh là em, gặp phải tình huống như vậy, chắc chắn cũng sẽ hiểu lầm. Anh không biết em từ đầu mà nhìn thấy mấy bức ảnh được làm giả như thật này, thế nhưng người cho em xem loại ảnh này, tám chín phần mười là không muốn nhìn thấy chúng ta hạnh phúc".
Anh nói xong, nhìn thấy Bạch Hoài An ngây người, khóe miệng Hoắc Tùng Quân khẽ cong
lên, ánh mắt lóe lóe.
Cái gì mà vô tình chứ? Anh không tin đầu, có thể tiếp xúc với mấy thứ này, ở bên cạnh Bạch Hoài An, lại còn không muốn hai người bọn họ bên nhau còn có thể là nữa chứ.
Ngoài Lâm Bách Châu ra thì còn có thể là ai.
Quan trọng là Hoài An còn rất tin tưởng Lâm Bách Châu, Hoắc Tùng Quân liền nhân cơ hội này, làm biến đổi thái độ của Bạch Hoài An đối với Lâm Bách Châu.
Bạch Hoài An cũng có chút đăm chiêu, có điều cô cảm thấy Lâm Bách Châu không giống như những gì anh nói, bác sĩ Lâm có lẽ nhìn thấy hai bức ảnh này cũng bị hiểu lầm, muốn nhắc nhở cô mà thôi.
"Lát nữa anh sẽ cho người đi điều tra, là ai truyền hai bức ảnh đó ra ngoài."
Bạch Hoài An gật đầu, ngước mắt lên nhìn thấy thân trên trần trụi của anh, vô cùng quyến rũ, mặt lại đỏ lên, ánh mắt né tránh: "Anh có thể mặc quần áo vào không? Còn nữa, tôi... quần áo của tôi đâu, tôi cũng muốn thay quần áo"
Hoắc Tùng Quân cười cười: "Quần áo của em bẩn rồi, anh gọi người đem đi giặt."
"Vậy, vậy tôi mặc cái gì?" Bạch Hoài An ngây người một chút, chẳng lẽ phải mặc quần áo của Hoắc Tùng Quân sao?
Hoắc Tùng Quân không có nói chuyện, trực tiếp đi mở tủ quần áo.
Bạch Hoài An bây giờ mới phát hiện, cả một tủ quần áo rộng lớn, đều là quần áo dành cho nữ, xuân hè thu đông có đủ cả.
"Đây, đây là.."
Vẻ mặt Hoắc Tùng Quân dịu dàng vô cùng, dung mạo anh tuấn: "Lúc em không ở đây, mỗi mùa anh đều đặt những thương hiệu mà em mặc thường ngày, gửi những sản phẩm mới nhất của họ đến đây. Những thứ này đều được chuẩn bị cho em, em xem xem có thích không? Nếu như không thích, anh chuẩn bị lại cho em"
Thật sự Bạch Hoài An không ngờ Hoắc Tùng Quân lại làm được đến mức này, anh không phải là một người chu đáo, nhưng lại vì nhớ mong cô, cẩn thận chuẩn bị cho cô những thứ này, giống như trước nay cô chưa từng rời đi, cũng giống như vẫn luôn đợi cô quay về.
Nói không cảm động là giả.
Đáy lòng Bạch Hoài An chấn động, mũi ê ẩm chua sót, trong thời gian cô rời đi, vẫn có người chờ mong cô, lo lắng cho cô. Loại cảm giác này làm cho cô vô cùng uất ức.
"Anh giúp tôi chọn một bộ đi, tôi sắp trễ giờ làm rồi."
Mắt hoa đào của Bạch Hoài An ngấn nước, dung mạo tươi sáng xinh đẹp, khóe miệng hàm ý cười, ánh nắng xuyên qua cửa sổ, chiếu xuống gương mặt trắng nõn của cô, làm cho cô trở nên vừa thanh khiết vừa tốt đẹp.
Tim của Hoắc Tùng Quân như bị cái gì đó đâm mạnh vào một cái, đập rất kịch liệt.
Bạch Hoài An luôn có thể dễ dàng làm tim anh đập nhanh bất ngờ.
Hoắc Tùng Quận rất nhanh đã chọn ra được một bộ quần áo, đặt xuống bên giường, sau đó cầm quần áo của mình đi ra bên ngoài thay.
Bạch Hoài An thay xong quần áo, vệ sinh cá nhân xong đi ra liền nhìn thấy Hoắc Tùng Quân đang chuẩn bị bữa sáng, anh đeo tạp dề, chiên trứng cực kỳ thuần thục.
"Anh, anh biết nấu cơm sao?"
Bạch Hoài An đi qua nhìn, Hoắc Tùng Quân nắm giữ độ lửa của trứng gà chiên vô cùng tốt, trứng gà chiên hai mặt mà cô thích ăn, vàng ươm thơm phức, nhìn rất ngon mắt.
"Một năm nay anh học nấu cơm, muốn làm cho em ăn, không ngờ nhanh như vậy đã có cơ hội rồi"
Hoắc Tùng Quân quay đầu nhìn cô, anh mặc sơ mi trắng cùng quần tay đen, nhưng trên người không còn cao ngạo lạnh lùng như trong dĩ vãng nữa, nhìn rất dịu dàng ấm áp.
Bạch Hoài An ngây ngẩn trong chốc lát, tim đập mạnh hai nhịp, gương mặt này quá phạm quy rồi.
Câu nói "tim đập thình thịch" này, hôm nay cô coi như được hiểu rõ rồi.
Ngay lúc cô đang ngẩn người, Hoắc Tùng Quân đã dùng đĩa để bày bữa sáng, bánh mỳ nướng, trứng chiên, sữa bò, cà chua bi, đơn giản nhưng dinh dưỡng phong phú.
Thời điểm Hoắc Tùng Quân bưng đĩa lên bàn vẫn còn thở dài: "Bữa sáng này không phát huy hết được kỹ năng nấu nướng của anh, nếu như Hoài An có thể ở đây thêm hai ngày nữa thì tốt rồi, anh có thể triển khai tất cả ra cho em xem. Món ăn sở trường của anh không phải là những món này"
Vừa nói còn vừa nhìn trộm Bạch Hoài An.
Hành động nhỏ này hoàn toàn đều được thu hết vào mắt Bạch Hoài An, nhưng biểu tình cô vẫn hờ hững.
Cho nên đây chính là cái gọi được một tấc lại muốn tiến một thước.
Ăn xong bữa sáng, thời gian cũng không còn nhiều, nên lúc Hoắc Tùng Quân nhắc đến việc muốn đưa Bạch Hoài An đi làm, cô cũng không từ chối.
Trong lòng Hoắc Tùng Quân mừng thầm, hiện giờ lại tiến thêm một bước lớn nữa, có thể đưa đón cô đi làm rồi, bước tiếp theo liền có thể hẹn hò rồi.
Kết quả, khi gần đến đường quanh vào công ty, Bạch Hoài An nói muốn xuống xe.
Hoắc Tùng Quân cả mặt tủi thân, đôi mắt lạnh lùng cũng rũ xuống, trông rất đáng thương: "Hoài An, anh không xứng được gặp người đến vậy sao?"
Bạch Hoài An vẫn luôn ăn mềm không ăn cứng, nhìn thấy anh như vậy, không tự nhiên khu khu hai tiếng: "Anh, sự hiện diện của anh quá nổi bật, hiện tại không phải là lúc"
Cô còn chưa biết việc ông chủ nhà mình đã nói chuyện với Hoắc Tùng Quân.
Thấy cô kiên trì, Hoắc Tùng Quân đành phải từ bỏ, có điều đề ra một yêu cầu: "Tối nay anh đến đón em tan ca được không?"
Vừa nãy đã từ chối người ta đến cửa công ty rồi, giờ Bạch Hoài An cũng ngại nói từ chối, chỉ có thể đồng ý.
Vẻ mặt Hoắc Tùng Quân vui sướng, tận mắt nhìn thấy cô vào công ty mới lái xe rời đi.
Sau khi Bạch Hoài An tiến vào tòa cao ốc của công ty, toàn bộ ý cười trên mặt đều bị thu lại, việc tối ngày hôm qua, cô cần phải giải quyết.
Trương Tĩnh Như.
Vừa nghĩ tới người này, trong lòng Bạch Hoài An lại hận vô cùng, cô và người này không có bất cứ ân oán gì, dựa vào đầu người này lại hại cô như thế.
Những chuyện về sau, trên đường đến đây Hoắc Tùng Quân đã kể hết cho Bạch Hoài An nghe rồi.
Nếu không phải bạn của anh trùng hợp gặp phải rồi cứu cô, có lẽ cô thật sự đã bị tổng giám đốc Lưu kia đạt thành ý xấu rồi.
Bạch Hoài An nổi giận đùng đùng, mang theo một thân lệ khí, hôm nay cô phải vạch trần toàn bộ mọi chuyện, sẽ không bỏ qua cho cái đồ chết tiệt Trương Tịnh Nhu kia.
Không giống Bạch Hoài An, Hoắc Tùng Quân lại là một đường gió xuân phơi phới, hiểu lầm giữa anh và Bạch Hoài An đã được cởi bỏ, còn ở cùng nhau một đêm.
Tổi qua, khi ngủ cùng với Bạch Hoài An, chất lượng giấc ngủ chưa bao giờ được tốt như vậy, so với mát xa còn hiệu quả hơn.
Nếu như Hoài An đồng ý ngủ cùng anh thì tốt rồi.
Điều này đương nhiên là không thể.
Hoắc Tùng Quân chỉ tưởng tượng ở trong lòng, vẻ mặt tiếc nuối.
Sau khi đỗ xong xe, Hoắc Tùng Quân lập tức tháo cà vạt ra, cởi bỏ hai hàng cúc trên cùng của chiếc áo sơ mi, để lộ ra cổ và xương quai xanh.
Vết cào đỏ tươi ở trên cổ hoàn toàn bị lộ ra ngoài.
Hoắc Tùng Quân soi ở trong gương, vừa lòng cong lên khóe môi.
"Tổng giám đốc Hoắc, chào buổi sáng".
Nhân viên từ xa đã nhìn thấy Hoắc Tùng Quân đi đến, tinh thần phấn chấn chào hỏi với anh, lời còn chưa nói xong, nhìn thấy vết cào đỏ tươi trên cổ anh, trực tiếp ngây người tại chỗ, lúc nói ra hai chữ cuối cùng còn mang theo chút run rẩy.
Hôm nay tổng giám đốc Hoắc rất không bình thường.
Tâm trạng Hoắc Tùng Quân rất tốt nên gật đầu với nhân viên, người nhân viên này lại sợ run cả người.
Thật sự là quá bất thường rồi.
Dọc theo đường đi, nhân viên nhìn thấy Hoắc Tùng Quân đều ngơ ngác, Triệu Khôi Vĩ ôm theo một đống văn kiện đi tới, thấy nhân viên công ty đều có bộ dạng hoảng hốt, nhíu mày:
"Xảy ra chuyện gì? Tối qua không nghỉ ngơi tốt sao?"
Nhân viên nhìn thấy Triệu Khôi Vĩ, tinh thần chấn động, vội vàng bắt lấy cánh tay anh ấy: "Trợ lý Triệu, tổng giám đốc Hoắc, tổng giám đốc Hoác có phải đã xảy ra chuyện gì rồi phải không?"
- -------------------