Lúc Bạch Hoài An xuống dưới, cô liền nhìn thấy Hoắc Tùng Quân đang đứng ở bên xe.
Anh mặc tây trang màu đen, áo sơ mi trắng, da hơi trắng, ngũ quan hết sức đẹp, thân hình cao lớn thẳng tắp, anh đang hơi cúi đầu, tóc đen che kín ánh mắt của anh.
Cả người tràn ngập khí thế hết sức lạnh lùng, nhìn qua có cảm giác người sống chớ đến gần.
Hơn nữa bên cạnh anh lại là một chiếc xe sang xa hoa, nhìn một cái thì chính là thanh niên tài giỏi đẹp trai.
Công ty tan ca đi ra có không ít những cô gái, xa xa đứng ở một bên, nhìn anh, hưng phấn nói gì đó cùng bạn đứng bên cạnh, vừa nói vừa quay đầu, gò má đỏ bừng, dễ dàng thấy được là lộ ra vẻ thẹn thùng.
Bạch Hoài An lắc đầu cười một tiếng, vừa mới chuẩn bị đi tới, Hoắc Tùng Quân giống như cảm giác được, ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy hình bóng của cô, anh theo bản năng liền lộ ra một nụ cười dịu dàng, lạnh lùng và hời hợt trên mặt anh trong nháy mắt liền biến mất, cả người ôn nhu không tưởng tượng nổi.
"Hoài An." Chân dài của anh bước tới, mấy bước đã đi tới bên cạnh Bạch Hoài An, rất tự giác nhận lấy túi xách trên người Bạch Hoài An.
Động tác này làm cho Bạch Hoài An nhíu mày, động tác thông thạo như vậy, nếu như đặt ở trên người người khác thì không cảm thấy kỳ quái, nhưng đặt ở trên người Hoắc Tùng Quân thì liền có chút quái dị.
Theo cô được biết, từ nhỏ Hoắc Tùng Quân chưa bao giờ làm ra loại chuyện như thế này, đường đời đều xuôi gió thuận nước, đi đến chỗ nào cũng đều có người phục vụ, muốn làm cái gì cũng đều có người làm xong dâng lên trước mặt anh.
Hoắc Tùng Quân liếc vẻ mặt kinh ngạc của cô, bất động thanh sắc cười một tiếng.
Mấy ngày nay anh cố ý để cho Triệu Khôi Vĩ tìm cho anh một ít tài liệu học tập.
Muốn một lần nữa cướp người về, làm sao có thể không học một ít chiêu trò được chứ.
Trong tài liệu có nói, dùng ánh mắt, ôn nhu, đàn ông thì ân cần chiều chuộng vợ của mình, đây là cách dễ dàng nhất làm cho lòng người rung động. Cho nên Hoắc Tùng Quân định làm thử cái này trước một chút.
Bây giờ nhìn lại Bạch Hoài An hẳn là đã phát giác.
Anh đang suy nghĩ, đột nhiên anh thấy bàn tay trắng nõn thon dài của cô nhẹ nhàng đặt lên trán của anh, Bạch Hoài An mặt đầy nghiêm túc: "Hoắc Tùng Quân, anh có phải là không uống lộn thuốc không? Làm sao lại ân cần như vậy?"
Hoắc Tùng Quân: "..”
Anh đúng là không nên có hy vọng gì đối với Bạch Hoài An.
Hoắc Tùng Quân cầm tay cô, kéo cô đi lên trên xe.
Bạch Hoài An theo bản năng muốn vùng ra tránh thoát khỏi tay anh, kết quả phát hiện tay của Hoắc Tùng Quân vô cùng lạnh, giống như là một khối bằng vậy.
"Tay anh tại sao lại lạnh như vậy?"
Cô hỏi Hoắc Tùng Quân vội vàng buông tay cô ra, trên mặt lộ ra vẻ áy náy: "Xin lỗi, anh quên mất"
Bạch Hoài An cau mày nhìn anh và hỏi: "Anh đứng ở đây đợi tôi bao lâu rồi?"
"Thời gian cũng không lâu mấy."
Hoắc Tùng Quân vừa mới mở miệng liền bị cô chặn ngang: "Anh nói thật cho tôi."
Sắc mặt cô nghiêm túc, hết sức nghiêm túc, đôi mắt đào hoa lấp lánh, chăm chú nhìn anh.
Hoắc Tùng Quân lúc này mới biết điều đành phải trả lời: "Sáu giờ anh đã đến rồi".
Bạch Hoài An cúi đầu nhìn đồng hồ, bây giờ đã hơn tám giờ, anh ở dưới công ty đợi mình hơn hai tiếng.
"Anh bị ngốc rồi hả? Trời lạnh như thế này, tại sao không chờ ở trong xe? Tại sao không gọi điện thoại nói trước với tôi một tiếng? Hoắc Tùng Quân, tôi chưa từng thấy người nào ngốc như anh luôn đấy".
Cô tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng lên, giọng cô cáu giận, nhưng lọt vào trong tại Hoắc Tùng Quân, anh cảm thấy thanh âm này vô cùng dễ nghe, anh thậm chí còn muốn chọc cho Bạch Hoài An mắng mình nhiều thêm mấy câu.
Nếu như Triệu Khôi Vĩ ở chỗ này, nhất định sẽ hết sức thán phục, ông chủ nhà mình vậy mà sẽ ngoan ngoãn cúi đầu, để cho người khác chỉ trỏ dạy dỗ mình, đây quả thực là chuyện kinh thiên động địa mà.
"Anh cho người đi nhìn thử văn phòng làm việc của em thì họ nói em còn đang làm việc, cho nên anh không nói vì sợ quấy rầy em."
Hoắc Tùng Quân nhỏ giọng nói, anh biết Bạch Hoài An rất coi trọng công việc này, hơn nữa công việc cô có chút đặc thù, anh sợ mình đột ngột gọi điện thoại cho cô, sẽ cắt đứt ý nghĩ cùng linh cảm của cô, vì vậy anh lựa chọn ngây ngốc đứng ở đây chờ cô tan ca.
Lúc nãy nhìn qua cửa sổ liếc thấy bóng người của cô, anh mới xác nhận là đã kết thúc công việc, gọi điện thoại cho cô.
"Chờ ở trong xe cũng như nhau thôi mà."
Bạch Hoài An vừa nói, tay theo bản năng đưa tới, năm lấy hai bàn tay của anh, bao bọc trong bàn tay cô, chà xát, muốn làm cho anh ấm áp một chút.
"Anh sợ em đi ra sẽ không thấy được anh"
Hoắc Tùng Quân cúi đầu, chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu của cô, thấy một đôi tay nhỏ bé của cô đang bao bọc lấy tay mình, nghiêm túc giúp anh ủ ẩm, trong lòng anh như có một dòng nước ấm lướt qua.
Bạch Hoài An phát hiện ra cô cơ bản không thể làm ẩm tay anh được, cô hận không thể đem tay của nhét vào trong hai túi áo của cô.
Đột nhiên cô lại nghĩ đến điều gì, cô vội vàng mỏ túi xách mình ra và lục kiếm, cô lấy ra một cái túi giữ nhiệt có thể ủ ấm cho tay.
"Anh dùng cái này đi, mặc dù không phải là rất nóng, nhưng vẫn còn đủ ấm áp."
Trong tay bị nhét một vật xinh xắn, Hoắc Tùng Quân sửng sốt một chút, nhìn thấy tay cô buông tay mình ra, trong lòng hết sức không nỡ, nhưng anh sợ tay mình quá lạnh, sẽ làm tay cô lạnh theo, trong lòng hết sức mâu thuẫn.
"Lên xe đi, tôi lái xe cho." Bạch Hoài An vừa nói, vừa tiêu sái đi tới ghế lái.
Hoắc Tùng Quân sửng sốt một chút, vội vàng đuổi theo cô: "Hoài An, em biết lái xe không?"
Bạch Hoài An dừng một chút, biểu tình có chút mất tự nhiên: "Tôi biết lái xe, nhưng đã bốn năm rồi chưa có lái"
Hơn nữa thời điểm cô thi giấy phép lái xe cũng là khó khăn lắm mới qua.
Hoắc Tùng Quân thấy hình dáng chột dạ của cô, bất đắc dĩ thở dài, đem túi giữ nhiệt trong tay anh nhét vào trong tay cô lại, bàn tay anh ôm lấy bả vai cô, dẫn cô đi tới cửa xe phía bên ghế kế người lái.
"Em vẫn nên đàng hoàng ngồi ở vị trí kế bên ghế lái đi, anh sợ ngày mai anh sẽ nổi tiếng trên tin tức vì em mất"
Bạch Hoài An đúng là đối với kỹ thuật lái xe của mình không có tự tin gì, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn nghe lời anh lên xe.
Hai người sau khi rời đi, những cô gái nhỏ đứng ở một bên vây xem toàn bộ cuộc nói chuyện của bọn họ nãy giờ mới mở miệng nói chuyện, mặt đầy hâm mộ nói với cô đồng nghiệp của mình: "Tôi cũng muốn có một bạn trai tốt như anh ấy, cô có thấy không cái ánh mắt người đàn ông vừa rồi kia, ánh lên vẻ vô cùng cưng chiều"
Đồng nghiệp nhìn cô ta một cái: "Cô đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa, loại đàn ông này có thể gặp nhưng không thể cầu."
Cô gái thở dài một cái: "Cũng đúng. Bạn gái anh ấy cũng thật xinh đẹp, vô cùng có khí chất, thật là không thể không hâm mộ. Không nghĩ tới tan ca, còn bị nhét một bụng thức ăn chó, hôm nay không cần đi ăn cơm nữa, tôi đã ăn no rồi."
Hoắc Tùng Quân ung dung lái xe, nhìn Bạch Hoài An nói: "Sau này không cần lo lắng về chuyện Lâm Kỳ nữa, anh đã tìm người thu thập anh ta rồi, sau này anh ta sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt em nữa."
"Ha?"
Bạch Hoài An sửng sốt một chút, nhìn gò má anh tuấn của anh, dè đặt hỏi: "Anh giết anh ta rồi à?"
Hoắc Tùng Quân bật cười: "Không có, anh là một người công dân tốt, sống tuân thủ theo pháp luật, làm sao có thể giết người chứ."
Mặc dù quả thật anh đã từng có ý nghĩ muốn cho Lâm Kỳ hoàn toàn biến mất, nhưng anh ta vẫn còn có chút giá trị lợi dụng, chỉ có thể để anh ta sống lâu một chút.
Bạch Hoài An lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: "Đúng, không nên giết người, thứ người như Lâm Kỳ mặc dù đáng ghét, nhưng vì anh ta mà làm dơ bẩn tay mình, thì không phải là cách hay, anh so với anh ta cao quý hơn mà"
Hoắc Tùng Quân lái xe, nhìn cô một cái, ánh mắt của mình tràn đầy cưng chiều mà có lẽ anh cũng không phát hiện ra được.
Thái độ Bạch Hoài An đối với anh gần đây càng ngày càng tốt lên, đây là một cái hiện tượng tốt.
"Đúng rồi, tôi cũng có chuyện cần phải nói cho anh biết."
Bạch Hoài An vừa nói, thần sắc cố hết sức hưng phấn, muốn đem chuyện mình sẽ tham gia thi đấu nói cho anh nghe,
"Tôi không nghĩ tổng giám đốc Trần vậy mà sẽ chọn tôi làm đại diện cho công ty, tôi vô cùng cao hứng. Lần này An thị cũng sẽ tham gia, tiếp theo tôi nhất định phải thật sự cố gắng, nhất định phải vượt qua được nhà thiết kế An thị phải tới, tranh thủ giành ược hạng nhất"
Hứng thú cô cô vô cùng cao trào, kích động đến nỗi mà cặp mắt hoa đào đều tỏa sáng lấp lánh.
"Hoắc Tùng Quân, anh có biết không cơ hội lần này có bao nhiêu khó khăn, chỉ cần đạt được hạng nhất, là có thể hợp tác với Cách Lệ Tâm, tác phẩm cũng sẽ được trình diễn tuần lễ thời trang Paris."
Bạch Hoài An kích động nói, khuôn mặt trắng noãn cũng nổi lên nét đỏ ửng, chính cô cũng không phát hiện, thời điểm mà mình nói tới chuyện yêu thích của mình, thần sắc trên mặt của cô, hào quang trong anh mắt có bao nhiêu chói mắt.
Nếu không phải sợ xuất hiện tai nạn giao thông, Hoắc Tùng Quân có thể cứ như vậy ngắm cô một lúc thật lâu.
Khóe miệng anh ngậm cười, thanh âm có chút cưng chiều: "Hoài An, bản thân em so với chính em tưởng tượng thì ưu tú hơn rất nhiều, nhất định em có thể giành được hạng nhất"
Bạch Hoài An nghe thấy những lời này, ngơ ngác nhìn anh, thấy ánh mắt nghiêm túc của anh, cô có chút ngượng ngùng sờ đầu mình một cái: "Lần này dự thi có rất nhiều đối thủ, bọn họ đều rất ưu tú, thật ra tôi cũng không có mười phần nắm chắc. Tôi chỉ có thể cố gắng hết sức làm xong tất cả mọi chuyện, mới không để lỡ mất cơ hội lần này".
Trong lòng cô đặc biệt yêu thích nghề này, nhìn tác phẩm của những cấp dưới của mình, có thể được người khác đón nhận, được người khác yêu thích, trong lòng cũng có chút ít thỏa mãn.
"Cách thời gian thi đấu vẫn còn một tháng, tôi sẽ chuẩn bị thật tốt" Bạch Hoài An mím môi, tự khuyến khích cho mình.
Hoắc Tùng Quân nhìn gò má đang đỏ ửng của cô, anh thật sự rất muốn đưa tay bóp bóp một cái, nhưng bởi vì đang lái xe, chỉ có thể đành bỏ qua ý nghĩ này: "Vậy nếu em cần gì, có thể đến tìm anh."
Anh sẽ giúp cô làm tốt công tác hậu cần.
Thời điểm sắp đến tiểu khu, Bạch Hoài An mua đồ ăn vặt cho Sở Minh Nguyệt xong, chuẩn bị tạm biệt Hoắc Tùng Quân.
Hoắc Tùng Quân đứng thẳng tắp, ngũ quan anh tuấn ở dưới ánh trăng đường nét hết sức nhu hòa, thanh âm anh khàn khàn, ánh mắt nóng bỏng nhìn Bạch Hoài An..
"Hoài An, lúc nào thì em mới có thể quay về bên anh một lần nữa, chúng ta lại ở chung một nơi?"
Bạch Hoài An ngây ngẩn, trong lòng cô cùng loạn: "Bây giờ tôi chỉ muốn báo thù, khi nào thì vẫn chưa báo được, thì tôi sẽ không cân nhắc đến những chuyện này."
Khóe miệng Hoắc Tùng Quân buông lỏng một chút: "Vậy em có đồng ý trả phí theo từng giai đoạn không?"
- -------------------