Cô Vợ Mù, Ly Hôn Anh Không Đồng Ý

Chương 72: Phản thêm lần nữa




Bạch Hoài An hơi sửng sốt, là Lâm Kỳ báo án sao?

Anh ta có tư cách gì báo án.

Nhưng trong lòng cô cũng không quá lo lắng, dù sao là Lâm Kỳ muốn giết cô trước.

"Anh cảnh sát, các người không phải là hiểu lầm rồi chứ? Tôi làm sao mà đánh nhau với người khác được?"

Bạch Hoài An chỉ tay vào mình, khuôn mặt vô tội, biểu cảm kinh ngạc: "Tôi chỉ là một người con gái yếu đuối, làm sao có thể đánh người khác?"

Cảnh sát cũng có chút do dự, hai mặt nhìn nhau, khuôn mặt này của Bạch Hoài An, thân thể này, thật sự không giống như bộ dạng có thể đi đánh được người khác.

Nhìn rất yếu đuối, cô bị người ta đánh còn có thể tin được.

"Cô Bạch, quả thật là có người báo án. Nếu không, trước tiên cô theo chúng tôi đến bệnh viện một chuyến, đi gặp anh ấy một lát, nhìn xem có phải có hiểu lầm gì hay không"

Cảnh sát đã nói thế, Bạch Hoài An đương nhiên sẽ không từ chối, bằng không chẳng khác gì bản thân mình chột dạ.

"Đi đi, vừa lúc tôi tan làm, tôi và các người đi một chuyến"

Thái độ của cô vô cùng thoải mái, làm cho cảnh sát càng thêm do dự.

Nếu thật sự đánh người khác, thời điểm nhìn thấy bọn họ mặc cảnh phục tới, ít nhiều sẽ có chút chột dạ, nhưng Bạch Hoài An lại hoàn toàn không có.

Bạch Hoài An biểu cảm bình tĩnh ngồi lên xe cảnh sát, đi theo cảnh sát đến bệnh viện, đến phòng bệnh gặp Lâm Kỳ.

Bộ dạng của Lâm Kỳ vô cùng thê thảm, cả khuôn mặt đều bị băng gạc, vải vóc bằng kín, chỉ lộ ra hai con mắt, mí mắt còn có dấu vết xanh tím, chân bị treo lên, nằm ở trên giường bệnh.

Anh ta thấy Bạch Hoài An tiến vào, cả người vô cùng kích động.

"Anh cảnh sát, là cô ta, chính cô ta đã đánh tôi."

Bạch Hoài An nhíu mày: "Anh nhớ cẩn thận, chính xác là tôi đã đánh anh sao? Anh là một người đàn ông, cao to như vậy, sức khỏe cường tráng, tôi làm sao có thể đánh thắng được anh?"

Lâm Kỳ nghe xong lời này, ánh mắt chột dạ, nhưng khi nhìn về phía cảnh sát, lại chuyển qua kết án cô: "Trong túi cô ta, trong túi cô ta có bút điện, chính cô ta đã dùng điện làm tôi bị hôn mê, sau đó thừa dịp tôi ngất nên mới đánh tôi. Anh cảnh sát, tôi không nghĩ một người phụ nữ lại có thể tàn nhẫn, đánh tôi thành bộ dạng như thế này. Tôi và cô ta không thì không oán"

Anh ta khóc rất thê thảm, Bạch Hoài An nghe mà cảm thấy răng đau nhức vô cùng.

Một người đàn ông, khóc đến nước mắt, nước mũi chảy tùm lum, không khác gì đàn bà, Lâm Kỳ này thật sự là có thể bẻ cong được.

Cảnh sát nhìn về phía Bạch Hoài An, nói lại bộ dạng thê thảm của Lâm Kỳ: "Người đàn ông này hôn mê cả ngày, vừa mới mới tỉnh lại. Trước đấy bác sỹ đã giúp anh ta kiểm tra, xương sườn và bắp chân đều bị gãy, mặt và nhiều chỗ khác trên cơ thể đều bị bầm tím, còn nhiều vết thương nhẹ khác”

Bạch Hoài An bất ngờ, cô quả thật có đánh Lâm Kỳ, thương đích nặng nhất chính là mặt anh ta, nhưng nặng nhất cũng chỉ là thương tích ngoài da.

Tuy cô đá anh ta, nhưng đá ở đùi, cũng không hề đá vào bắp chân anh ta, nhưng tại sao Lâm Kỳ lại có thể gây được xương sườn và xương bắp chân?

Thực sự là cô muốn xả hận, nhưng cũng không hề có ý làm trọng thương anh ta, giết chết anh ta. Cô cũng không ngốc, nếu Lâm Kỳ có xảy ra chuyện gì xấu, cô sẽ phải đền mạng, thật sự không đáng.

Bạch Hoài An xác định thương tích này không phải do cô gây ra, người đánh Lâm Kỳ thành bộ dạng như này, chỉ có thể là người của An Bích Hà.

Cô nghiêm túc nhìn chằm chằm Lâm Kỳ, quả nhiên không sai đã nhìn thấy ánh mắt đắc ý của anh ta, nhất thời trong lòng vô cùng tự tin.

An Bích Hà toan tính âm mưu, một kế không thể hại cô nên đã dùng một kế khác, thế nhưng cuối cùng lại muốn dùng thủ đoạn hạ tiện này để đối phó với cô.

"Vết thương này nhìn qua có vẻ rất nghiêm trọng"

Khuôn mặt cô bộc lộ vẻ đồng cảm, nhìn về phía cảnh sát: "Tuy anh ta rất thê thảm, nhưng dù sao cũng không thể nói tại tôi là tại tôi được, có cái gì làm chứng cứ không?"

Lâm Kỳ sửng sốt một chút: "Lúc ấy không có camera, cũng không có nhân chứng, nhưng tôi đã nhìn thấy mặt cô, tôi tự làm nhân chứng chứng minh cho tôi không được sao?"

Bạch Hoài An lắc đầu: "Chuyện này không thể được. Lỡ như anh có thù oán với người khác, bị người ta đánh, nhưng không dám chọc giận người ta, thấy tôi yếu đuối, nên đổ lỗi cho tôi thì tôi phải làm sao bây giờ?"

Lâm Kỳ nghiến răng nghiến lợi, tố chất tâm lý của Bạch Hoài An thực sự rất tốt, một chút sơ hở đều không có.

"Chính tôi nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt cô. Bạch Hoài An, cô đừng nghĩ có thể thoát tội"

Bạch Hoài An nghe thấy anh ta nghiến răng nghiến lợi hét to tên mình, khóe môi nhếch lên một cái, nhìn về phía cảnh sát: "Anh cảnh sát, tôi còn có một nghi vấn, tôi không biết người này, cũng chưa từng gặp anh ta bao giờ, anh ta làm sao lại biết cả tên tôi được hay vậy?"

Cảnh sát nhíu mày, nhìn về phía Lâm Kỳ: "Trước kia anh và cô Bạch có thù hận gì không?"

Lâm Kỳ đương nhiên không dám đem chuyện An Bích Hà và Bạch Hoài An trước kia mang ra nói, bị Bạch Hoài An và cảnh sát nhìn chằm chằm, anh ta chỉ có thể cắn chặt răng, lắc đầu: "Không thì không oán. Cho nên tôi cũng không hiểu, cô Bạch vì sao lại đánh tôi?"

"Việc này trước tiên không đề cập tới"

Bạch Hoài An xua tay, nhìn chằm chằm Lâm Kỳ, ánh mắt lạnh như băng: "Tôi không biết anh, nhưng anh lại có thể chính xác nói ra tên của tôi. Trên đường tới đây, anh cảnh sát cũng đã nói cho tôi biết, anh được tìm thấy ở gần khu nhà tôi, cho nên trước tiên tôi muốn hỏi anh."

"Ở đoạn đường anh bị đánh đấy không hề có đèn, trời lại tôi như vậy, anh làm thế nào mà có thể nhìn thấy mặt tôi? Còn nữa, anh không biết tôi, nhưng khi tôi vừa bước vào phòng bệnh, anh lại có thể lập tức nhận ra tôi, chỉ ra và xác nhận tôi là hung thủ, hơn nữa anh còn có thể gọi chính xác cả tên của tôi."

Liên tiếp vấn đề này được đặt ra, mỗi một câu hỏi đều đánh vào trọng điểm khiến anh ta không thể trả lời.

Trước đấy Lâm Kỳ không hề lo lắng, An Bích Hà phân phó cho anh ta báo ản, nhưng không hề nói chi tiết cho anh ta phải làm sao, anh ta nghĩ chỉ cần anh ta chỉ ra và xác nhận được Bạch Hoài An là có thể kết tội cố.

"Tôi... Tôi.." Lâm Kỳ trên trán toát đầy mồ hôi lạnh, biểu cảm bối rối lộ ra dưới làn da bị đánh đến xanh tím, nhìn qua vô cùng đáng thương và đáng sợ.

Bạch Hoài An cong môi cười một tiếng: "Tôi cái gì mà tôi, nói không nên lời có phải hay không?"

Cô nói xong đứng thẳng người dậy, quay đầu nhìn về phía cảnh sát, thần sắc lạnh như băng: "Anh cảnh sát, cái gì anh ta cũng đều không trả lời được, rõ ràng đây là vu cáo."

Cảnh sát thần sắc nghiêm túc, nhìn về phía Lâm Kỳ: "Những gì cô Bạch nói có phải sự thật không? Anh còn có gì muốn nói nữa không?"

Lâm Kỳ không nghĩ tới sự việc lại có thể đảo ngược lại như vậy, cúi đầu, hung hăng cắn chặt răng, tinh thần kích động: "Tôi... anh cảnh sát, đêm qua quá tối, còn không có đèn đường, có thể do tôi nhìn lầm rồi. Không phải cô Bạch, tôi đã nhận nhầm cô Bạch"

"Vậy bây giờ phải..."

"Tôi quyết định rút lại lời tố cáo. Tôi xin lỗi, là do tôi đã không rõ tình hình lúc đấy, khiến anh phải bận rộn vô ích rồi" Lâm Kỳ vội vàng nhìn về phía cảnh sát và Bạch Hoài An giải thích.

Cảnh sát gật đầu, nhìn về phía Bạch Hoài An: "Cô Bạch, chỉ là một chút hiểu lầm, anh ta đã xin lỗi. Vậy.”

"Như vậy tôi không thể chấp nhận được."

Bạch Hoài An vẻ mặt vô tội nhìn về phía cảnh sát: "Tôi ở trước cổng công ty bị cảnh sát đưa đi, anh ta chỉ xin lỗi như vậy là không được. Anh ta phải viết thư xin lỗi, giải thích trước mọi người, hơn nữa, còn phải bồi thường tổn thất cho tôi."

Yêu cầu này cũng không hề quá đáng, cảnh sát nhìn về phía Lâm Kỳ.

Lâm Kỳ cắn răng, gật đầu: "Được, tôi đồng ý"

Cách này không thể làm gì được Bạch Hoài An, vậy chỉ có thể một lần nữa nghĩ cách khác.

Trước tiên phải làm theo yêu cầu của Bạch Hoài An, phòng ngừa Bạch Hoài An thẹn quá hóa giận, làm liên lụy đến cô chủ.

Cảnh sát thấy mọi chuyện đã được giải quyết viên mãn, đang chuẩn bị rời đi, Bạch Hoài An.

đột nhiên ngăn cản bọn họ, cười tươi khiến cả người lẫn vật đều đứng hình, cực kỳ xinh đẹp.

"Anh cảnh sát, chuyện của anh ta xử lý xong rồi, nhưng tôi vẫn còn có chuyện cần được xử lí."

Lâm Kỳ và cảnh sát đều ngây ngẩn cả người, nhìn về phía Bạch Hoài An, cô còn có chuyện gi?

Bạch Hoài An chỉ vào Lâm Kỳ: "Tôi nghi ngờ, anh ta ngầm điều tra thông tin cá nhân của tôi, theo dõi tôi, có ý đồ xấu với tôi. Tôi muốn nộp đơn."

"Cái gì?" Lâm Kỳ bất ngờ kêu to một tiếng.

Bạch Hoài An biểu cảm vô tội, mang theo biểu cảm rụt rè, núi phía sau cảnh sát: "Anh cảnh sát, anh xem người này đáng sợ như thế, anh ta biết chỗ ở của tôi hiện tại, cũng biết tên của tôi, nói không chừng anh ta đã theo dõi tôi trước đây. Tôi thực sự rất sợ, lỡ như anh ta vì việc ngày hôm nay, mà sau này sẽ trả thù tôi. Tôi chỉ là một cô gái yếu đuối, không nơi nương tựa, không cha không mẹ, lại một mình, thực sự đáng sợ".

Cô nói xong, chớp mắt một cái, nước mắt chảy ra từ đôi mắt hoa anh đào, khóc lóc thảm thiết.

Lâm Kỳ tức giận đến cơ tim tắc nghẽn, Bạch Hoài An giả vờ bày ra bộ dạng vô cùng đáng thương, rõ ràng hiện tại cô đã chiếm thế thượng phòng rồi, còn muốn phản anh ta thêm một lần nữa, rốt cuộc là ai gây khó dễ cho ai?

Thật sự là rất tức giận.

Cảnh sát gật đầu: "Có lý."

"Còn có một việc nữa"

Bạch Hoài An cúi đầu, không khác gì đang ngại ngùng: "Còn có một người, uy hiếp đến sự an toàn của tôi, tôi cũng muốn tố cáo"

Sau đấy, cô đem chính chuyện của mình và An Bích Hà nói qua một lần, Bạch Hoài An vừa nói, vừa liếc nhìn Lâm Kỳ, khóe miệng nâng lên tạo thành hình vòng cung, nói ra chuyện một năm trước suýt chút nữa mình đã bị giết.

Lâm Kỳ nghe xong hết hồn, sợ giây tiếp theo cô sẽ tố cáo anh ta, nhưng Bạch Hoài An lại không hề nói.

Cô yếu ớt, đáng thương nói: "Năm đó tôi chỉ là một người mù, không dám đắc tội gì với ai, đắc tội cũng chỉ có An Bích Hà. Tôi mới trở về cách đây vài ngày, lại đã gặp chuyện, cho nên anh cảnh sát, tôi nghĩ các anh điều tra một chút, xem An Bích Hà và anh ta có quan hệ gì, có phải muốn đối phó với tôi không."

- -------------------