“Không, không được!” Bạch Hoài An theo bản năng lên tiếng từ chối, ngay lập tức kéo khoảng cách của hai người ra.
Ngón tay thon dài đang cầm tờ khăn giấy của Hoắc Tùng Quân dừng ở giữa không trung, anh nghiêng đầu, liếc mắt nhìn cô, dò hỏi: “Hoài An, hôm nay là ngày cuối cùng trong tuần, chúng ta không phải đã đồng ý với nhau, một tuần hai lần, em giúp anh cải thiện giấc ngủ sao?”
Lời này vừa nói ra, ngay lập tức khiển Bạch Hoài An cảm thấy lúng túng. Thì ra ý của Hoắc Tùng Quân không phải là như thế.
Cô khẽ thở phào một hơi nhẹ nhõm, thế nhưng trong lòng lại có cảm giác hụt hẫng. Giơ tay lên nhìn đồng hồ, tuy rằng vẫn còn sớm, nhưng Hoắc Tùng Quân đã đến rồi. Cô cũng nên đi theo, buổi tối cũng có thể về sớm hơn, dù sao thì ngày mai cô cũng phải đi làm.
“Được, anh đợi tôi một lát, tôi phải về nhà lấy cất vài món đồ” Nói xong, Bạch Hoài An lập tức Xoay người, đi lên nhà.
Hoắc Tùng Quân nhìn theo bóng lưng của cô, sau đó anh cúi đầu cười cười, trong mắt hiện lên vẻ sâu xa, nhét khăn giấy vào túi.
Lâm Bách Vĩ đã giúp anh, Lâm Bách Châu cũng biết rất rõ điều này.
Nhưng mà Lâm Bách Châu cũng đã ở trước mặt Lâm Bách Vĩ nói rất rõ ràng, anh ta muốn hẹn hò, yêu đương cùng với Bạch Hoài An. Điều này cũng rất rõ ràng, Lâm Bách Châu muốn thông qua Lâm Bách Vĩ nói cho Hoắc Tùng Quân biết việc này.
Nếu như Lâm Bách Châu thực sự thật lòng muốn cùng Bạch Hoài An hẹn hò, căn bản sẽ không nói cho Hoắc Tùng Quân biết, phòng người anh làm chuyện gì đó phá hoại.
Thế nhưng Lâm Bách Châu hết lần này đến lần khác nghĩ cách khiến anh biết, ý tứ quá rõ ràng rồi.
Hoắc Tùng Quân nhếch miệng cười, tính tình của anh có điểm xấu, lại có tính chiếm hữu cao, ai mà quen biết anh một chút thì đều biết rõ điều này. Với tính cách của Hoắc Tùng Quân, nếu anh biết người mình thích lại đang hẹn hò với một người đàn ông khác, anh chắc chắn sẽ tức giận và ghen tuông, thậm chí, rất có thể sẽ dùng vũ lực với Bạch Hoài An, ép buộc cô.
Bạch Hoài An vốn đã sợ anh, đối với anh vô cùng cảnh giác, hiện tại, tuy rằng quan hệ của hai người đã hòa hoãn hơn nhiều, thế nhưng trong lòng của cô vẫn chưa thật sự chấp nhận anh. Nếu như anh không khống chế được chính mình, làm ra chuyện gì không tốt với cô sẽ khiến cho mối quan hệ này ngay lập tức bị bóp chết, toàn bộ công sức đều uổng phí.
Hoắc Tùng Quân đã chờ một năm, đến tận khi cục cưng quay trở về, cưng chiều và thận trọng đến gần cô từng chút từng chút một, làm sao có thể chỉ vì điều này mà không nhịn được chứ.
Anh đã vì cô mà che đi toàn bộ tính khí của mình, thu lại toàn bộ móng vuốt, làm sao có thể chỉ vì một Lâm Bách Châu mà thất bại khi kết quả đã gần kề được.
Đang suy nghĩ, Bạch Hoài An từ trên nhà đi xuống, nói với anh: “Chúng ta đi thôi” Hoắc Tùng Quân ngay lập tức không nghĩ ngợi linh tinh nữa, cười cười: “Được.”
Hôm nay, Hoắc Tùng Quân đặc biệt rất nghe lời, anh biết ngày mai sẽ là ngày đầu tiên Bạch Hoài An đi làm, cũng không có ý đồ gì, ngoan ngoãn nằm xuống, xoa bóp mà đi vào giấc ngủ.
Sau khi làm xong hết mọi việc, lúc Bạch Hoài An rời đi cũng chỉ có tám giờ.
Thế nhưng, bên ngoài trời cũng đã tối đen, từ nhà của Hoắc Tùng Quân đến nơi ở của cô cũng không quá xa, nếu bắt xe đi về, trên đường có hơi buồn phiền.
Bạch Hoài An dự định chậm rãi đi bộ trở về nhà, dọc đường đi vô cùng nào nhiệt, đèn xanh, đèn đỏ, tiệm cơm, cửa hàng, người đi đường, xe cộ, đủ loại âm thanh tập trung lại với nhau, xung quanh đâu đâu cũng thấy không khí của con người.
Nhìn ngắm một lát, cô đột nhiên có cảm hứng, rốt cuộc cũng biết bản thảo thiết kế của mình có vấn đề gì.
Đó chính là không khí của con người.
Càng nghĩ càng khiến tâm trạng của Bạch Hoài An trở nên kích động, cô muốn chạy thật nhanh về nhà, sửa chữa đống bản thảo kia một cái.
Khu cổ ở, tương đối yên tĩnh, phía trước có một đoạn đường rất ít người đi lại, có đôi khi, buổi tối cô cũng không dám một mình đi qua nơi đó.
Thế nhưng lần này Bạch Hoài An một lòng chỉ nghĩ đến bản thảo thiết kế, cô một chút sợ hãi cũng không có, ngay lập tức đi vào con đường nhỏ đó.
Cô đang đi, bỗng nhiên nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân, lúc ban đầu, cô cũng cho rằng người kia cũng giống như mình, cũng là đi ngang qua. Thế nhưng, càng đi cô càng cảm thấy không đúng lắm.
Cô đi nhanh hơn, phía sau cũng truyền đến tiếng bước chân nhanh hơn, cô đi chậm lại, phía sau cũng truyền đến tiếng bước chân chậm lại. Rõ ràng, người kia cố ý đi theo sau cô.
Bạch Hoài An cũng không dám quay đầu lại, cô gần như đã nín thở, toàn bộ nhiệt huyết trên người cô cũng đã nguội lạnh, cẩn thận nghe tiếng bước chân phía sau.
Tiếng bước chân tương đối mạnh, nghe như là bước chân đi bộ của đàn ông, ngay lập tức, tim của Bạch Hoài An cũng nhảy dựng lên đến cổ..
Cô đột nhiên nhớ đến Sở Minh Nguyệt đã từng nói với mình, An Bích Hà có thể sẽ ra tay làm gì đó với cô, cô cần phải cẩn thận.
Đường đi phía trước tương đối tối, đèn đường cũng vừa mới bị hỏng mất một chiếc, ánh trăng mờ ảo. Bạch Hoài An và Sở Minh Nguyệt đã từng đi qua đường này với nhau trước đó, cũng biết rằng khu vực phía trước không có người giám sát.
Cô nuốt nước bọt, tiếp tục đi về phía trước. Người phía sau cũng gia tăng tốc độ, Bạch Hoài An trực tiếp rẽ vào con hẻm nhỏ, chỉ khi nhìn thấy bức tường gạch ngăn chặn trước mặt, cô đột nhiên quay lại, đối diện với người phía sau.
“Quả nhiên là anh theo dõi tôi”.
Đối phương là một người mặc áo khoác màu đen, đội một chiếc mũ lưỡi trai, vóc dáng cao, thế nhưng lại trông hơi gầy, trang phục anh ta hết sức bình thường, người này nếu lẫn vào trong đám đông, cũng không thể tìm được.
Người kia cười lạnh một tiếng, cười vô cùng đáng sợ: “Cô biết là tôi theo dõi cô mà cô lại vẫn quyết định đi vào cái ngõ cụt này, Bạch Hoài An, lá gan của cô cũng thật lớn”
Vừa dứt lời, anh ta bỏ chiếc mũ xuống.
Bạch Hoài An trông thấy khuôn mặt anh ta, cố quên cả hô hấp, anh mắt đầy lạnh lùng cùng với ý hận: “Lâm Kỳ, thật sự là anh”
“Là tôi!” Lâm Kỳ cười một tiếng âm hiểm, ánh trăng chiếu rọi trên khuôn mặt của anh ta, Bạch Hoài An có thể nhìn thấy rõ một vết sẹo rất sâu trên trán anh ta.
Lâm Kỳ cũng chú ý tới ánh mắt của cô, sờ sờ vết sẹo, trên mặt anh ta mang theo ý hận: “Bạch Hoài An, vết sẹo này là do chính cô ban tặng cho, hơn một năm nay, mỗi khi nhìn lên vết sẹo này, tôi đều sẽ nhớ đến cô, hận không thể chém con đàn bà như có thành trăm mảnh”.
“Anh nhảy xuống sông tự tử, tôi vẫn cho rằng anh đã chết, trong lòng còn cảm thấy đáng tiếc. Đến tận hôm qua tôi cũng mới biết anh chưa chết, xem ra ông trời cũng muốn cho tôi báo thù”
Lâm Kỳ nhìn thấy Bạch Hoài An, ánh mắt của anh ta vô cùng lạnh lùng, dường như trong mắt anh ta, Bạch Hoài An và một cái xác chết cũng không khác nhau là mấy.
Bạch Hoài An cười lạnh một tiếng: “Lâm Kỳ, anh báo thù cái gì, người nên báo thù phải là tôi mới đúng!”.
Cô dừng lại một chút: “Ngày hôm qua, người nói cho tôi biết anh chưa chết là An Bích Hà! Thế nào, ngày hôm nay cũng là An Bích Hà bảo anh đến giết tôi sao?”
Ngày hôm nay cô nhất định sẽ chết, tôi cũng không ngại nói cho cô biết, quả thật là cô chủ báo tôi đến đây. Bạch Hoài An, cô nói xem nếu cô sống ngoan ngoãn một chút, không phải là tốt rồi sao. Ai bảo cô lại đi trêu chọc cô chủ nhà tôi, câu dẫn Hoắc Tùng Quân, đây không phải là đang tìm đường chết à?”.
Lâm Kỳ vừa nói xong, ngay lập tức rút ra trong ngực một con dao găm, chậm rãi đến gần Bạch Hoài An, cười âm hiểm: “Thật sự rất đáng tiếc, một cô gái xinh đẹp như vậy ngày hôm nay lại phải chết ở nơi này”.
“Chờ đã!” Bạch Hoài An duỗi tay ngăn cản: “Lâm Kỳ, anh có chắc là muốn giết tôi không? Anh cũng biết nhà họ Hoặc hiện giờ rất có hứng thú với tôi. Tôi chưa từng có thù oán với người khác, duy nhất chỉ có với An Bích Hà, nếu như tôi chết, người bị nghi ngờ nhiều nhất chính là An Bích Ha."
Cô vừa nói, vẻ mặt cũng rất nghiêm túc: “Anh đi theo An Bích Hà lâu như vậy, cũng nên biết Hoặc Tùng Quần là loại người gi, anh cảm thấy Hoắc Tùng Quân biệt từ bỏ sao, anh thực sự cảm. thấy Hoắc Tùng Quân sẽ bỏ qua cho An Bích Hà sao?”
“Lâm Kỳ, anh thực lòng kính yêu cô chủ nhà mình nhất, chắc chắn sẽ không đành lòng nhìn. An Bích Hà bị Hoắc Tùng Quân nhằm vào chứ?” Lâm Kỳ nghe xong những lời này, quả thật có do dự đôi chút, thế nhưng ngay lập tức vẻ mặt của anh ta trở nên độc ác: “Bạch Hoài An, miệng lưỡi của cô cũng thật nhanh nhẹn, mơ tưởng dụ dỗ tôi. Cô chủ nhà tôi là con gái duy nhất của nhà họ An, cứ cho là Hoắc Tùng Quân thật sự thích cô, cũng sẽ không chỉ vì một người phụ nữ mà đối đầu cùng với nhà họ An. Chỉ cần cô chết, người chết chính là chết. Hoắc Tùng Quân có yêu có bao nhiêu đi chăng nữa, theo thời gian cũng sẽ phai nhạt, chắc chắn sẽ không ra tay với cô chủ.”
Bạch Hoài An cau mày, Lâm Kỳ này quả thật là không dễ lừa.
Cô thực sự không biết bản thân mình ở trong lòng Hoắc Tùng Quân quan trọng đến đâu, cũng chưa bao giờ từng nghĩ sẽ dùng cái chết của bản thân để kiểm tra. Hiện tại xem ra Lâm Kỳ thực sự muốn chấp hành mệnh lệnh của An Bích Hà, thật sự muốn giết cô, điều này đúng là khó giải quyết rồi.
“Ở đây không có bất kỳ thiết bị giám sát nào, cũng có rất ít người qua lại, cô chết ở chỗ này thần không biết, quỷ không hay. Chắc chắn sẽ không ai biết là tội giết cô”.
Lâm Kỳ nói những lời này phòng ngừa Bạch Hoài An sẽ nói ra những lời nhiều loạn tâm trí anh ta, xông thẳng đến, anh ta giơ con dao găm lên cao.
Vào chính lúc đang chuẩn bị đâm xuống, bất ngờ bên hông Lâm Kỳ chợt cảm thấy tê rần, một dòng điện mạnh vọt thẳng vào toàn thân anh ta.
“Ầm!” Một tiếng, thân thể cao lớn của Lâm Kỳ ngã trên mặt đất.
Bạch Hoài An mặt không thay đổi, cầm dùi cui điện trong tay đút vào vào túi, một chiếc túi lớn, bên trong đầy các loại đạo cụ nhỏ dùng để phòng thân.
Nào là nước hạt tiêu, phun sương, dùi cui điện, còn có máy báo động, đủ kiểu.
Những đồ này đều là Bạch Hoài An và Sở Minh Nguyệt thu thập được, chuyên môn dùng để phòng ngừa Ân Bích Hà, không ngờ đến nhanh như thế đã có thể dùng.
Cô ngồi xổm xuống, lật người Lâm Kỳ lại, thấy cái khuôn mặt kia vừa nhìn đã biết không phải người tốt lành gì, từ trong túi lấy ra một đôi găng tay, vỗ vỗ vài cái vào mặt anh ta.
Âm thanh vô cùng êm dịu: “Lâm Kỳ, anh nghĩ rằng tôi biết rõ có người theo dõi mình, tại sao lại còn muốn đi vào đoạn đường này đây?”
- -------------------