Thùng đồ kia được gửi đến công ty từ chiều hôm qua, nhưng lúc đó anh ta đã ra ngoài, những ký hiệu rõ rành rành trên mặt thùng có lẽ đã sớm bị mọi người nhìn thấy hết và lan truyền đi rồi.
Sắc mặt anh ta tối sầm lại, phản ứng đầu tiên của anh ta chính là cho răng việc này là do Trần Bách Nhã làm, cố ý muốn bôi đen hình tượng của anh ta.
Dù sao hai người cũng đang ở thế cạnh tranh, bây giờ cục diện đang có lợi cho Trần Bách Nhã. Nói không chừng Trần Bách Nhã đang muốn thừa thắng xông lên, muốn làm mất hình tượng của anh ta, bịa đặt tin đồn anh ta không được trên phương diện kia.
Một lãnh đạo trong tập đoàn không thể sinh ra đời sau trong mắt một số ông già cổ hủ chuyện này được coi là rất nghiêm trọng.
Ngô Thành Nam nổi giận đùng đùng đi tới đi lui trong văn phòng.
Khó khăn lắm anh ta mới chịu đựng được đến giữa trưa khi nhân viên đều đã đi ra ngoài ăn cơm, anh ta cũng định thừa dịp ít người để đi ra ngoài. Kết quả lại thấy trên bàn làm việc của không ít nhân viên đều để một cái bình nhỏ.
Phía trên có những chữ rất to “Bảo bối của thận” như muốn đốt cháy ánh mắt của anh ta.
Ngô Thành Nam nổi giận bừng bừng, vọt thẳng đến quầy lễ tân, thấy người vẫn còn ở đó anh ta nghiêm giọng chất vấn: “Không phải tôi bảo cô ném cái thùng kia đi à? Tại sao bây giờ cái…thứ đó lại xuất hiện trên bàn mọi người vậy?”
Lễ tân bị khí thế nóng nảy của anh ta đập thẳng vào mặt, bị dọa sợ run lẩy bẩy. Cô gái nhỏ gần như sắp khóc, ấm ức nói: “Tôi, tôi vốn muốn vứt đi, nhưng giám đốc Trần nói đây là quà anh tặng cho nhân viên, bảo tôi phát cho mọi người. Tôi, tôi cũng không thể làm gì khác…”
“Trần Bách Nhã!” Ngô Thành Nam nghiến răng nghiến lợi, khóe mắt đỏ rực lên.
Ban đầu anh ta vốn chỉ có mấy phần nghi ngờ, nhưng đến bây giờ đã trở thành chắc chắn trăm phần trăm. Quả nhiên là thằng súc sinh Trần Bách Nhã kia tính kế anh ta, tâm tư thật sự quá độc ác.
Cả người Ngô Thành Nam đều phát lửa giận, anh ta đang định rời đi thì lại nghe thấy tiếng nói run run của lễ tân gọi anh ta lại: “Còn nữa, giám, giám đốc Ngô, còn có một việc nữa…”
“Chuyện gì”
Thái độ của Ngô Thành Nam với cô gái không có đến nửa phần hòa nhã, lộ ra sự giận dữ và không kiên nhẫn: “Có chuyện gì nói mau đi!”
Lúc này cô gái mới nói: “Buổi sáng lúc anh ở trong văn phòng giám đốc Trần có nhận một cuộc phỏng vấn. Những thứ này, những thứ này đều bị chụp lại rồi”
Ngô Thành Nam bất chợt sững sờ ngẩn ra tại chỗ, đầu óc trống rỗng.
“Anh ta có nói gì không?” Ngô Thành Nam có thể nghe thấy giọng nói hoảng hốt của chính mình.
Lễ tân nói: “Quả thực phóng viên có hỏi tới chuyện này. Giám đốc Trần trả lời đây là tấm lòng của anh, nói là vì anh đã tự mình dùng qua nên cực lực đề cử với mọi người..”
Khuôn mặt cô gái nhỏ đỏ bừng nói cho hết câu, không biết vì sao.
ánh mắt cũng vô thức nhìn lướt qua chỗ dưới chân anh ta.
Ngô Thành Nam cảm giác mình đã đạt đến giới hạn, điên cuồng muốn trút cơn giận này ra ngoài.
Thăng chết tiệt Trân Bách Nhã kia quả nhiên tàn nhẫn. Chuyện này ban đầu vốn chỉ có nội bộ công ty biết tới, bây giờ nếu bị phóng viên truyền ra ngoài thì chỉ sợ cả thế giới sẽ đều biết. Sau này anh ta đi đến đâu cũng sẽ bị người ta chất vấn phương diện kia có vấn đề gì, mặt mũi đều mất sạch cả.
Sắc mặt Ngô Thành Nam tái xanh, vội vàng sai người liên lạc với phóng viên đến đây vào buổi sáng.
Thời gian chưa qua bao lâu, chắc hẳn là tin tức còn chưa lọt ra ngoài, chỉ cần kịp thời lấy lại thì có lẽ vẫn chưa quá muộn.
Nhưng không ngờ là quả thực đã liên lạc được với phóng viên, nhưng đơn vị truyền thông kia lại thuộc về công ty do nhà họ Trần của Trần Bách Nhã mở.
Bọn họ chỉ nghe lời Trần Bách Nhã, chỉ cần anh ta không lên tiếng thì không có cách nào ngăn chặn tin tức này lan truyền ra ngoài.
Hơn nữa bọn họ còn tri kỷ thông báo cho Ngô Thành Nam, bây giờ bản thảo đang trong giai đoạn hoàn thiện, chỉ cần chỉnh sửa lại là có thể phát lên mạng xã hội.