Sau đó, anh ta nhìn về phía Hoắc Tùng Quân, đặc biệt nhấn mạnh: “Điều tôi vừa nói với anh chỉ là trường hợp xấu nhất thôi, nếu chăm sóc tốt thì những chuyện đó có thể sẽ không xảy ra”
“Có thể?” Hoắc Tùng Quân bắt được từ này.
Anh không muốn cái gì gọi là “có thể”, điều anh muốn là 100%.
Anh không muốn mất Hoài An một lần nữa, anh không muốn nhìn thấy Hoài An đau đớn trên giường bệnh, vì sinh ra đứa con của mình mà thậm chí đánh mất cả sinh mạng.
Đây không phải là thứ mà Hoắc Tùng Quân muốn thấy.
Bác sĩ cũng đến là đau đầu, anh ta chỉ muốn đảm bảo chắc chắn nên mới nói năng thận trọng, ai mà ngờ tổng giám đốc Hoắc lại tính toán như vậy.
Bị ánh mắt u ám của anh nhìn chăm chằm, cuối cùng bác sĩ cũng nghiến răng nói: “Mợ chủ nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì đâu”
Cho dù anh ta có ở lại nhà họ Hoắc, ngày nào cũng kiểm tra cho mợ chủ một lần, thì chắc anh vẫn không tin. Với thực lực của nhà họ Hoắc và kinh nghiệm chữa bệnh của anh ta, chẳng lẽ không thể giữ được cả đứa lớn đứa nhỏ sao?
Vị bác sĩ này không phải là bác sĩ riêng của nhà họ Hoäc, mà là một bác sĩ phụ khoa có tiếng, chính ông nội Hoắc đã nhờ anh ta đến kiểm tra sức khỏe cho Bạch Hoài An.
Lúc anh ta đề nghị việc ở lại nhà họ Hoắc để có thể theo dõi sức khỏe của mợ chủ mọi lúc, mọi người trong nhà họ Hoắc đều nhất trí chào đón.
Đặc biệt là Hoắc Tùng Quân, lập tức cho người dọn dẹp một gian phòng, còn đặc biệt làm cho anh ta một phòng khám bệnh, còn sắp xếp đủ các thiết bị y tế cùng rất nhiều loại thuốc.
Bác sĩ nhận thấy sự coi trọng của nhà họ Hoắc, nụ cười trên mặt cũng tăng lên, cũng như càng tận tâm điều trị cho Bạch Hoài An hơn.
Bạch Hoài An vừa ăn trưa xong đã bị mẹ Hoắc và ông nội đuổi về phòng nghỉ ngơi. Hôm nay cô gặp phải chuyện nguy hiểm như vậy, dù thấy cô không sao đâu, nhưng Hoắc Tùng Quân cũng không vội đi đến công ty mà cùng cô trở lại phòng ngủ.
Vừa bước vào cửa, Hoắc Tùng Quân đã ôm chặt lấy cô, dụi má vào cổ cô rồi thở phào một hơi.
Mang theo một cảm giác vui mừng như vừa sống sót sau tai nạn.
“Tùng Quân…” Bạch Hoài An xoa xoa tóc của anh, nói với giọng dịu dàng.
Hoäắc Tùng Quân ngừng lại một lúc rồi mới cọ sát vào cổ cô, giọng nói có chút rầu rĩ, mang theo cả áy náy: “Hoài An, thật xin lỗi, không ngờ chuyện năm đó lại để lại di chứng nghiêm trọng như vậy”
Bạch Hoài An dừng tay lại, nhìn anh đang thút thít như một con chó lớn, không kìm được ngón tay mà vò loạn mái tóc anh, khiến cho nó rối bù.
“Hoắc Tùng Quân, đừng tự trách mình. Muốn trách thì trách An Bích Hà, trách Lâm Kỳ kìa, dù sao anh cũng không đẩy em xuống sông”
Lâm Kỳ hiện đã chết, người duy nhất họ có thể báo thù là An Bích Hà, người đứng sau hậu trường của năm đó.
Hoắc Tùng Quân đột nhiên nhớ tới điều gì đó, ánh mắt tối sầm lại, ngẩng đầu khỏi cổ cô: “Đúng rồi, có lẽ An Bích Hà sắp ra tù rồi”
Anh vừa dứt lời, trong mắt Bạch Hoài An đã lộ ra vẻ kinh ngạc: “Hả?
Không phải kết án hai năm sao? Giờ mới chưa được bao lâu, còn chưa đầy một năm mà”
“Cô ta đã cứu người trong tù, nghe nói có một đám cháy ở đó.
Chính An Bích Hà đã cố gắng giải cứu một số tù nhân ra khỏi phòng giam. Sau khi cứu người thành công, trong tù cũng có biểu hiện tốt nên đã được giảm nhẹ hình phạt.”
Khi Hoắc Tùng Quân n này, thanh âm cũng trầm xuống theo.
Bạch Hoài An nhíu mày: “Lại là hỏa hoạn, lại là cứu người, An Bích Hà tốt bụng như vậy sao?”
Chưa nói đến thành kiến của Bạch Hoài An đối với An Bích Hà, ai quen biết An Bích Hà đều biết tính cách thật của cô ta, tham sống sợ chết, ích kỷ và độc ác.
Làm sao người này lại có thể bất chấp tính mạng của mình chỉ vì bạn tù được.
“Em nói đúng, không ngờ An Bích Hà lại tốt bụng như vậy”
Hoäc Tùng Quân hừ lạnh một tiếng, anh cảm thấy có lẽ An Bích Hà vì chuyện năm đó được nếm mùi ngon ngọt, nên lúc bị vạch trần thì lại giở trò cũ ra.
“Anh nghỉ ngờ vụ hỏa hoạn này có thể do cô ta tự biên tự diễn vì mục đích giảm án, từ đó được ra tù sớm” Hoắc Tùng Quân nói lời này với vẻ vô cùng chắc chắn.