Dường như là anh có chút buồn bực vào xấu hổ, thế nhưng anh vẫn đứng dậy kiên nhãn dặn dò mẹ Hoắc.
Từ sau khi Bạch Hoài An mang thai, lại đặc biệt thích trái cây chua, đặc biệt là quả mơ, nhưng mà loại trái cây này lại không thể ăn nhiều vì sẽ rất dễ tổn hại tới thân thể.
Mẹ Hoäc oán trách nhìn anh một cái nói: “Được được, chúng ta biết hết rồi, một ngày mà con dặn dò tới tám trăm lần”
Tuy răng mình cũng thật sự thích Bạch Hoài An, còn xem cô như con gái, nhưng mà vẫn mang theo dáng vẻ kiên nhãn không chê phiền phức gì, trong lòng bà vẫn rất chua xót.
Sinh con rồi nuôi nó lớn tới chừng này, nó còn chưa từng quan tâm bà như vậy!
Hoắc Tùng Quân có chút không tự nhiên sờ mũi một cái, lúc sau khi rời đi lưng có chút căng cứng. Ông nội Hoắc nhìn theo hình bóng của anh, trong mắt lộ ra sự tươi cười hiền từ.
Khuôn mặt bánh bao nhỏ xíu của tên nhóc này sau khi trưởng thành vân luôn quái dở lạnh nhạt, vậy mà cũng muốn bảo vệ một người cả đời.
Vợ à, bà đi sớm quá, không thể nhìn thấy Tùng Quân của chúng ta yêu thương vợ nó.
Tâm trạng của ông nội Hoắc có chút không vui, buông cái chén trong tay xuống, chống gậy chậm rãi đi về phòng nghỉ ngơi.
Ông rất nhớ vợ của mình, rất muốn rất muốn…
Bố Hoäc và mẹ Hoắc nhìn thấy bóng dáng cô đơn của ông nội, thở dài một hơi.
“Có phải là bố lại nghĩ tới mẹ không” Mẹ Hoắc kéo tay của bố Hoäc, biểu cảm bưồn bã hỏi.
Vào lúc bà được gả vào nhà họ Hoắc, đã chính mắt nhìn thấy ông nội cưng chiều bà nội như thế nào, so với Hoắc Tùng Quân thì cũng chỉ có hơn chứ không kém.
Cũng đã nhìn thấy được bố chồng của mình ở chung với mẹ chồng, cho nên mẹ Hoắc mới dứt khoát không màng tới tất cả để được gả cho bố Hoắc. Bà cảm thấy rằng cảm tình của bố mẹ tốt như vậy, lời nói và việc làm cũng đều rất mẫu mực, chắc chắn là con trai họ cũng sẽ không kém hơn.
Sự thật đã chứng minh rằng sự lựa chọn của bà là chính xác, ông nội Hoắc đã yêu thương bà nhiều năm như vậy, rất ít khi nổi giận với bà, vân luôn dung túng cho bà. Chỉ là sau khi này bà suýt chút nữa thì đi lầm đường, bị nuông chiều tới mức muốn hỏng, sau khi ăn tới lỗ vốn trên người của An Bích Hà rồi mới thu hồi lại.
Mẹ Hoắc chống cằm, nhìn người đàn ông bên cạnh, thở dài một tiếng nói: “Vì sao tình yêu của người khác lại nồng nhiệt, còn tình yêu của chúng ta lại bình yên như vậy?”
Vào lúc bà và bố Hoắc ở bên nhau, chỉ gặp chút trở ngại nho nhỏ, sau đó thì cực kì thuận lợi, không có chút sóng gió nào.
Tuy rằng bố Hoắc không có nhiều bản lĩnh, nhưng mà bổn phận trách nhiệm ở phương diện tình cảm thì vẫn luôn đối xử với bà rất tốt.
Tình cảm của ông nội và bà nội cũng phát triển từ trong lúc hoạn nạn, con trai mình và Bạch Hoài An cũng đã trải qua các loại thử thách khó khăn ồn ào.
Nghe vợ mình nói xong, bố Hoắc liếc mắt nhìn bà một cái: “Làm sao, chẳng lẽ bà cũng muốn trải nghiệm cảm giác bị cách trở sao?”
Mẹ Hoắc nhìn chằm chằm vào ông với ánh mắt quyến rũ ma mị, đột nhiên run rẩy một chút nói: “Bình yên cũng khá tốt Thứ tình cảm bình yên này của bà, bao nhiêu người cầu mong còn không được. Hoắc Tùng Quân lái xe một đường thẳng, chạy xe chậm rãi tới bên dưới công ty, còn cố ý lượn mấy vòng, chờ cho thời gian chính xác thì mới tiến vào công ty.
Vừa vào cừa, còn tươi cười nhìn lên phía trước. Nụ cười này khiến cho lễ tân sợ tới mức hồn vía lên mây.
Tổng giám đốc Hoắc ở công ty chưa bao giờ thích cười, đột nhiên bây giờ lại tươi cười khiến cho cô thật sự hoảng sợ.
“Tổng, tổng giám đốc Hoắc, hôm nay tâm trạng của ngài thật tốt, có phải có chuyện vui gì hay không?”
Hoäc Tùng Quân chỉ chờ cô nói ra những lời này, ánh mắt sáng rực lên, động tác cực kì tự nhiên lấy từ trong túi ra một cuốn sổ màu đỏ, giả vờ quạt qua quạt lại, nói: Không có chuyện vui gì, chỉ là thời tiết hôm nay thật nóng, tất cả mọi người đều đã vất vả rồi, lát nữa cô đặt trà chiều để đãi mọi người đi, tôi trả.”