Sau khi Ngô Lập Thành dặn dò lại tất cả mọi chuyện cho thì anh ta thì kéo lấy tay anh ta luôn miệng nói xin lỗi, xin lỗi chuyện vì muốn anh ta trở thành một lá chắn mới nhận nuôi anh ta, hơn nữa còn hứa hẹn, chờ đến khi anh ta tới được nhà họ Ngô rồi, ông cụ Ngô nhất định sẽ cho anh ta một cuộc sống đầy đủ.
Ngô Thành Nam không có chút do dự nào mà tha thứ cho bố nuôi, bởi vì lúc đó, trong lòng anh ta đã tính toán sẽ thay mận đổi đào rồi.
Nếu như có thể trở thành người thừa hưởng của nhà họ Ngô, thì còn ai muốn làm một đứa con nuôi không được xem trọng nữa.
Đợi sau khi vợ chồng Ngô Lập Thành qua đời, việc đầu tiên anh ta làm chính là vứt đứa trẻ được xem là em trai của anh ta lên một chiếc xe bus đường dài, thời gian cũng đã trôi qua quá lâu rồi, đến bản thân Ngô Thành Nam cũng quên mất điểm đến của chiếc xe bus kia là ở đâu rồi.
Đợi sau khi đám người đi rồi, anh ta mới ôm lấy bức thư trăn trối của Ngô Lập Thành, còn có những bức ảnh ghi lại cuộc sống của bọn họ để làm chứng cứ nữa, anh ta còn cố tình tìm những bức ảnh không có bóng dáng của đứa em trai, đi thẳng đến Thành phố An Lạc.
Nhưng dù sao thì lúc đó anh ta cũng còn nhỏ, trong lòng vẫn cảm thấy sợ hãi, chần chừ không dám đến.
Mãi cho đến khi anh ta tiêu hết tất cả số tiền mà mình mang theo ở Thành phố An Lạc, thậm chí trở thành một tên ăn mày, đi khắp nơi nhặt nhạnh thức ăn, lúc anh ta đứng trước cửa hàng bánh ngọt nhìn thấy Hoắc Tùng Quân cả người sạch sẽ, giàu có, anh ta mới quyết định trở về tìm ông cụ Ngô.
Điều may mắn đó chính là, anh ta thành công rồi, ở trước mặt ông cụ Ngô mà khóc lóc kể lể, còn lấy thư trăn trối và ảnh ra làm bằng chứng, ông cụ Ngô vậy là lại tin, đến ngay cả việc giám định cũng không làm đã tuyên bố thân phận của anh ta với người bên ngoài.
Ban đầu, khi anh ta mới tiến vào nhà họ Ngô, vì anh ta biết cách giành được sự đồng cảm của ông cụ, nhiều lần nhắc đến chuyện của bố, vậy nên giành được sự quan tâm và yêu thương, sau này, khi anh ta đã lớn hơn một chút, địa vị ổn định rồi, anh ta rất ít khi nhắc đến Ngô Lập Thành.
Bởi vì mỗi lần nhắc đến người này, đều khiến anh ta cảm thấy bất an, giống như đây là một cách trá hình nhắc anh ta nhớ lại chuyện tu hú chiếm tổ chim khách vậy.
Hơn nữa điều khiến anh ta lo lắng nhất là, anh ta sợ bản thân sẽ không cẩn thận mà nói đến người không nên nói, dẫn đến sự nghi ngờ của ông cụ.
Lần trước nhắc đến chuyện của Ngô Lập Thành, có lẽ là vào khoảng nửa năm trước.
Lúc Ngô Thành Nam nghe thấy ông cụ đột nhiên hỏi như vậy, trong lòng anh ta cũng có chút căng thẳng.
Chẳng qua anh ta đã có kinh nghiệm đối phó với loại chuyện này rồi, anh ta rất nhanh đã bình tĩnh trở lại. Lại thêm việc lúc nãy anh ta vừa làm ầm ï lên với ông cụ, nếu nhắc đến chuyện của Ngô Lập Thành, có lẽ có thể lấy được sự đau lòng của ông cụ, làm hòa hoãn bầu không khí giữa hai người.
Đối với anh ta mà nói, điều này là trăm lợi không hại.
Vậy nên Ngô Thành Nam lại lần nữa kể cho ông cụ nghe câu chuyện mà anh ta đã tự mình biên soạn lại, lúc nói đến chỗ khiến anh ta đau lòng nhất thì ra vẻ than thở, khóc lóc.
Một người đàn ông sắp ba mươi tuổi rồi ngồi trên ghế sofa, nước mũi nước mắt tèm lem, khóc đến mức khiến cho người khác cũng cảm nhận được anh ta đang âm thầm gặm nhấm nỗi đau, nhìn ông cụ, giọng khàn khàn nói: “Ông nội, cháu nhớ bố cháu rồi, nếu như ông ấy còn sống, vậy thì có thể luôn ở bên cạnh chăm sóc ông giống như cháu rồi, cháu nằm mơ cũng muốn ông ấy trở về…”
Trước kia, khi ông cụ nghe thấy anh ta nói những lời này thì cũng hốc mắt cũng đỏ lên, nhớ đứa con trai của mình, vậy nên lại càng đau lòng đứa nhỏ Ngô Thành Nam này hơn.
Nhưng hiện giờ, trái tim ông ấy lại cảm thấy vô cùng chán ghét, ánh mắt một mảnh tối đen, nhìn không rõ là cảm xúc gì.
Ngô Thành Nam khóc đến một nửa, len lén ngẩng đầu kết quả nhìn thấy ông cụ không giống như bình thường, không bị chuyện của Ngô Lập Thành làm cảm động, ngược lại ánh mắt rất kỳ lạ, trong lòng anh ta lộp bộp một tiếng.
Lẽ ông cụ biết tất cả sự thật?
Ý nghĩ này vừa hiện ra, thì bị chính Ngô Thành Nam phủ định, không thể nào không thể nào, ông cụ không thể nào biết được những chuyện đó.
Thậm chí anh ta cũng sẽ không nghi ngờ mình không phải là con cháu của nhà họ Ngô, vẫn là nên đừng tự doạ mình nữa.
Mặc dù trong lòng Ngô Thành Nam bình tĩnh lại, nhưng cũng cảm nhận không được ổn cho lắm, những thủ đoạn lúc trước dùng trước mặt ông cụ bách phát bách trúng, bây giờ thì lại đều vô dụng cả, ông cụ không để mình bị đẩy vòng vòng, chẳng lẽ lần này mình diễn trò quá mức, hoặc là ông cụ nghe nhiều năm như vậy đã nghe đến mệt mỏi rồi?
“Ông nội?” Ngô Thành Nam thăm dò gọi ông cụ một tiếng, mặc dù cố gắng khống chế, nhưng là trong giọng nói vẫn mang theo một chút lo sợ và bất an.