Cô Vợ Mù, Ly Hôn Anh Không Đồng Ý

Chương 478




Bỏ qua phần phân tích dữ liệu trực tiếp, tay ông cụ run rẩy lật nhanh đến trang cuối cùng.



Khi nhìn thấy kết quả, ông cụ dừng một chút, sau đó ngã quy xuống sô pha, sắc mặt trắng bệch, ngón tay bấu chặt vào ngực, hô hấp vô cùng nặng nề.



Ông Hoắc và Hoắc Tùng Quân vẫn luôn chú ý đến tình huống của ông cụ, thấy vậy vội vàng nói: “Mau đến xem ông ấy có chuyện gì không!”



Bác sĩ gia đình đã được sắp xếp từ trước nhanh chóng mang theo hòm thuốc đi vào, vừa định cúi người giúp ông cụ xem xét tình hình thì nhìn thấy ông cụ Ngô giơ tay lên.



“Không cần, tôi, tôi bình thường lại rồi, bây giờ, tốt hơn nhiều rồi”



Sắc mặt ông cụ Ngô vẫn tái mét, nhưng tình trạng hô hấp của ông cụ đã tốt hơn rất nhiều, ông cụ khó khăn ngồi dậy khỏi ghế sô pha với biểu cảm vô cùng khó coi.



Ông Hoắc phất tay bảo bác sĩ gia đình rời đi, trong phòng khách lớn như vậy chỉ còn lại ba người bọn họ.



Ngón tay của ông cụ Ngô siết chặt lấy phần giấy giám định quan hệ huyết thống, hai mắt đỏ hoe: “Cái này, sao các người lại có cái này?”



Quả nhiên điều gì nên tới cũng phải tới, Hoắc Tùng Quân ngậm miệng, ánh mắt nhìn về phía ông Hoắc.



Ông Hoắc ho nhẹ một tiếng rồi giải thích: “Không phải lúc trước Ngô Thành Nam muốn làm hại đến tính mạng của Tùng Quân nhà chúng tôi sao, tôi cảm thấy đứa nhỏ này thật độc ác, nhà họ Ngô các người sao lại có con cháu độc ác như thế chứ, trong cơn tức giận không thể nhịn xuống, đột nhiên nghĩ đến chuyện điều tra các người…ai biết được tra một cái thì tra ra sự thật”



Khóe miệng ông Hoắc giật giật, ông thật biết cách làm lành, tuy rằng có hơi gượng ép, nhưng không phải là không thể.



Ông cụ Ngô cúi đầu không biết có nên tin hay không, một lúc sau mới cất lên giọng nói khàn khàn già nua: “Đã lâu như vậy, sao bây giờ mới nói cho tôi biết?”



Ông Hoäắc nghe vậy thì lắc đầu: “Tôi nghĩ là điều tra xong sẽ nói với ông, nhưng ông cũng không nhìn xem bộ dạng của mình lúc đó thế nào.



Ông vì đứa cháu trai kia đồng ý biết bao nhiêu điều kiện nhục nhã, làm sao tôi dám nói ra nữa. Nếu lúc ấy tôi còn nói ra thì ông còn như thế nào nữa chứ, có khi lại hoảng sợ đến chết ngây ra đó, để cho nhà họ Ngô nhiều năm tích lũy rơi vào tay súc sinh ấy à”



Ông nói xong thì sờ sờ mũi mình: “Bây giờ ông cũng nhận ra bộ mặt thật của tên nhóc đó rồi, cũng thất vọng về nó, nên tôi nói cho ông cũng sẽ không quá đau lòng, ông xem, không phải bây giờ ông đã bình thường lại rồi sao?”



Ông cụ Ngô trầm mặc một hồi lâu không lên tiếng, nhưng thật sự phải thừa nhận những gì ông Hoắc nói có phần có lý.



Khi đó ông cụ thật sự rất thiên vị Ngô Thành Nam, dốc hết lòng yêu thương và đặt rất nhiều kỳ vọng lên anh ta, lúc đó nếu cho ông biết cháu trai yêu quý của mình không phải là cháu ruột thì quả thật khó có thể chấp nhận được.



Nói không chừng Ngô Thành Nam làm ra vẻ đáng thương một chút, lợi dụng ông cụ còn đang lơ mơ không rõ rồi lấy hết tài sản của nhà họ Ngô.



Lúc này Hoắc Tùng Quân cũng lên tiếng: “Ông Ngô, giấy giám định quan hệ huyết thống này đặt ở chỗ chúng cháu cũng như củ khoai nóng, cháu không biết nên xử lý thế nào. Đây là chuyện của nhà ông, bây giờ giao lại cho ông, ông yên tâm, ông chưa giải quyết xong, chúng cháu cũng không nói với bên ngoài.”



Ông Hoắc gật đầu: “Tôi và Tùng Quân không phải loại người lắm mồm, ông đừng lo lắng. Nếu không tin tưởng giấy giám định này, ông có thể tự mình kiểm chứng, về mặt này chúng tôi không bao giờ giở trò”



Một lúc sau ông cụ Ngô mới ngẩng đầu nở nụ cười gượng gạo: “Tôi đã quá hiểu ông rồi, ông không phải loại người như vậy, sao tôi lại không tin ông được chứ, chỉ có điều tôi có hơi khó chấp nh: Trước đây lúc Ngô Thành Nam đến nhà họ Ngô, mang theo ảnh chụp chung của bọn họ, còn đó bức thư do chính tay con trai ông cụ viết, cũng nhắc đến tên của Ngô Thành Nam trong thư.



Ông cụ không nghỉ ngờ gì về cái chết của con trai mình, thậm chí còn không làm giám định quan hệ huyết thống nên mới bị Ngô Thành Nam chui vào sơ hở lớn như vậy.



Chỉ e rằng lúc đó Ngô Thành Nam cũng lợi dụng tình cảm này.



Khi đó Ngô Thành Nam mới tám tuổi, một đứa trẻ tám tuổi đã có âm mưu thâm độc như vậy, bây giờ ông cụ Ngô mới giật mình vì đã nuôi một con sói suốt bao nhiêu năm.



Không phải ông cụ không giáo dục Ngô Thành Nam tốt, mà là anh ta có loại tính nết này, ba tuổi đã thấy già dặn rồi, tám tuổi tính cách càng trở nên ổn định.



Sắc mặt ông cụ Ngô có chút khó coi, chống gậy ba-toong đứng lên: “Tôi phải quay về một chuyến”



Ông cụ phải nghĩ lại cho thật kĩ nên xử lý chuyện Ngô Thành Nam như thế nào.