Cô Vợ Mù, Ly Hôn Anh Không Đồng Ý

Chương 470




Anh ta hô xong thì nhìn về phía Triệu Khôi Vĩ, ánh mắt mang theo vẻ đắc ý và nắm chắc phần thắng.

Kết quả, sự căng thẳng do dự trong tưởng tượng của anh ta hoàn toàn không xảy ra, Triệu Khôi Vĩ chỉ bình tĩnh cười với anh ta, tiếp tục thong thả tăng giá: “Ba trăm mười triệu đô.”

Việc này nằm ngoài dự liệu của Ngô Thành Nam, anh ta nhíu mày, trong lòng bối rối không biết làm thế nào.

Tại sao lại không giống trong tưởng tượng của anh ra, đã vượt quá ba trăm triệu, tại sao Triệu Khôi Vĩ còn có thể bình tĩnh như vậy.

Vẻ mặt anh ta hoảng hốt, tăng thêm mười triệu đô, vừa hô xong thì thấy Triệu Khôi Vĩ lại gần anh ta: “Tổng giám đốc Ngô, anh đã chắc chắn rồi phải không? Giá quy định của Hoắc Kỳ chúng tôi là ba trăm triệu đô, xin lỗi nhé, sợ rằng không thể như anh mong muốn rồi”

Ngô Thành Nam quay đầu sang, trợn trừng mắt, kinh ngạc nhìn Triệu Khôi Vĩ.

Tại sao anh ta…

Triệu Khôi Vĩ nở nụ cười thần bí: “Quên nói với anh, Diệp Văn Bình đã phản bội rồi, Tổng giám đốc Hoắc chúng tôi đã sớm ông ta là người của anh, chúng tôi tươn: tựu kế, tối hôm qua lúc ông ta đến công ty trộm tài liệu, đúng lúc bị tôi bắt được, bản kế hoạch anh nhận được là giả, là chúng tôi cố tình cho anh xem, anh có hài lòng không?”

Giọng nói của anh ấy rất nhỏ, thế nhưng lọt vào tai Ngô Thành Nam lại tựa như tiếng sấm, khiến cả người anh ta đờ ra.

Diệp Văn Bình nằm vùng ở Hoắc Kỳ đã lâu, vẫn luôn không xảy ra vấn đề gì. Anh ta cho rằng không một chút sơ hở, Hoắc Tùng Quân không phát hiện ra điều gì khác thường.

Hóa ra đây là kế hoạch của bọn họ, bản kế hoạch hôm qua là giả, giá quy định của Hoắc Kỳ không phải là ba trăm triệu đô, vậy giá quy định của bọn họ là bao nhiêu?

Nghĩ như vậy, hành động của Ngô Thành Nam trở nên do dự, chân chừ không dám ra giá.

Triệu Khôi Vĩ hô giá xong, vẫn giữ nụ cười như trước, không có một chút căng thẳng, quay đầu nhìn Ngô Thành Nam nhắc nhở: “Đến lượt anh đấy, Tổng giám đốc Ngô!”

Hai tiếng sau, Ngô Thành Nam rời khỏi nơi đấu giá với sắc mặt tái mét, ánh mắt còn mang vẻ hoảng hốt.

Làm sao có thể, sao có thể như vậy, tại sao lại trở thành như vậy!

Trong buổi đấu giá, Ngô Thành Nam bị lời của Triệu Khôi Vĩ làm phân tâm, sau đó chần chừ không dám ra giá, không xác định được giá cuối cùng của Hoắc Kỳ là bao nhiêu, vả lại tiền vốn của anh ta cũng không nhiều nữa, cuối cùng anh ta đã thua cuộc trong trò chơi tâm lý quyết liệt.

Giá cuối cùng của Hoắc Kỳ cũng không vượt quá ba trăm hai lăm triệu đô.

Ngô Thành Nam thua thảm hại.

Triệu Khôi Vĩ dẫn người từ hội trường đi ra, vì Hoắc Kỳ giành được khu đất nên có một số thủ tục phải làm, để lỡ mất một vài chiêu trò.

Vốn tưởng rằng người của các công ty khác đã đi hết rồi, không ngờ lại thấy Ngô Thành Nam còn đứng ở cửa.

Vẻ mặt anh ta sững sờ như đang hoài nghi cuộc đời.

Trong ánh mắt Triệu Khôi Vĩ lộ ra vẻ lạnh lùng, cười đi về phía anh ta: “Ai da, Tổng giám đốc Ngô, anh vẫn chưa đi à?”

Câu này khiến Ngô Thành Nam dứt ra khỏi dòng suy nghĩ của mình, nhìn thấy Triệu Khôi Vĩ, sắc mặt anh ta lập tức u ám lại, không cho anh ấy một vẻ mặt tốt, ngay cả che giấu cũng lười che giấu.

Triệu Khôi Vĩ giống như không nhìn thấy vẻ mặt của anh ta, cảm thán nói: “Vừa rồi còn phải cảm ơn Tổng giám đốc Ngô nể mặt nhẹ tay, nhường khu đất cho Hoắc Kỳ chúng tôi. Tôi còn tưởng với tính cách của Tổng giám đốc Ngô sẽ lên giá hết cỡ, không ngờ Tổng giám đốc Ngô lại tốt bụng như vậy, cảm ơn nhé.”

Ngô Thành Nam nghe xong lời này, ánh mắt vừa phức tạp vừa khó chịu.

Lúc anh ta ở trong hội trường bị lời của Triệu Khôi Vĩ làm cho kinh sợ, quả thật có nghĩ tới việc nâng đến giá giới hạn, để cho Hoắc Kỳ lãng phí tiền bạc. Thế nhưng thái độ của Triệu Khôi Vĩ làm cho anh ta không đoán được.