Sở Minh Nguyệt hoàn hồn lại, kinh ngạc nhìn Bạch Hoài An. Cô ấy vốn muốn rời đi nhưng lúc này lại từ từ ngồi xuống bên cạnh Bạch Hoài An, những ngón tay đưa lên sờ cái bụng bằng phẳng của cô.
Bạch Hoài An thấy vẻ vừa tò mò vừa bất ngờ này của cô ấy buồn Minh Nguyệt, bây giờ đứa trẻ chưa được hai tháng, không sờ ra “Tớ biết” Sở Minh Nguyệt nhỏ giọng nói, mặt hơi đỏ: “Chỉ là tớ thấy khó tin quá, trong bụng cậu có một em bé nhỏ.”
Trong ấn tượng của cô ấy, Bạch Hoài An vẫn là một cô gái nhỏ ngây thơ, xinh đẹp, cần được người khác chăm sóc. Bây giờ cô gái nhỏ ấy đã làm mẹ rồi, đúng là khiến người ta phải bất ngờ.
Nhưng mà nhìn cái kiểu Hoài An và Hoäc Tùng Quân dính nhau thì có em bé cũng là điều rất bình thường.
Trần Thanh Minh vẫn đứng ngơ ra, một lúc lâu sau vẫn không hoàn hồn lại. Anh ta ngây người nhìn Bạch Hoài An rồi lại quay sang nhìn Hoắc Tùng Quân.
Lúc anh ta nhìn Hoắc Tùng Quân, Hoắc Tùng Quân cũng nhìn lại anh ta bằng ánh mắt thách thức và đắc ý.
Lúc trước Trần Thanh Minh còn đắc ý nói rằng sẽ có con trước anh và Hoài An, bây giờ thì khác rồi.
Trần Thanh Minh vẫn chưa theo đuổi được người anh ta thích thì Hoài An đã mang thai rồi. Quả nhiên, vẫn là Hoắc Tùng Quân lợi hại.
“Đứa trẻ chưa được hai tháng, vậy thì rần Thanh Minh đột nhiên nói thì thầm gì đó rồi nghĩ đến tối hôm đó mình đi vứt rác, gặp được hai người Hoắc Tùng Quân và Bạch Hoài An đang thân thiết ở ngoài hành lang.
Hoäắc Tùng Quân nghe vậy là biết anh ta muốn nói gì, quay sang nhìn anh ta bằng ánh mắt cảnh cáo, mọi điều muốn nói đều nằm trong ánh mắt đó rồi.
Trần Thanh Minh phục sát đất rồi, tiền bối đúng là tiền bối.
Lúc trước khi Bạch Hoài An chưa xuất hiện, Trần Thanh Minh cứ nghĩ rằng Hoắc Tùng Quân sẽ cô đơn đến già, đúng là thói đời đổi thay bất thường, Hoắc Tùng Quân vậy mà lại có con sớm hơn cả bọn họ.
Xem ra anh ta phải cố gắng rồi.
Trần Thanh Minh nắm tay lại, nhìn về phía Sở Minh Nguyệt, ánh mắt rất kiên định.
Những ngày dưỡng thương còn dài, lúc Hoắc Tùng Quân bị thương vào viện, nhìn miệng vết thương đáng sợ quá, mấy người lớn trong nhà họ Hoắc còn lo khôi phục không tốt để lại di chứng gì, nên bắt Hoắc.
Tùng Quân ở trong bệnh viện, chuyện trong công ty tạm thời do Triệu Khôi Vĩ lo.
Năng lực của Triệu Khôi Vĩ không tồi, đi theo Hoắc Tùng Quân nhiều năm vậy rồi, ngoài một vài quyết định quan trọng, cần phải xin sự đồng ý của Hoắc Tùng Quân thì về cơ bản đều do anh ấy quyết định.
Đến cả miếng đất ở ngoại ô kia cũng do Triệu Khôi Vĩ thay mặt Hoắc Kỳ đi tham gia đấu giá.
Lúc Ngô Thành Nam biết được tin này, tâm trạng rất tốt, anh ta nghĩ lần này chắc chắn là sẽ được thôi.
Anh ta biết rõ năng lực của mình, Hoắc Tùng Quân lắm thủ đoạn, người ta chẳng thể nào đề phòng được. Thế nhưng Triệu Khôi Vĩ chỉ là trợ lý của Hoắc Tùng Quân thôi, rất nhiều chuyện không tự làm chủ được. Tình hình trong buổi đấu giá thay đổi rất nhanh. Anh ta có Diệp Văn Bình làm nội gián, lần này chắc chắn sẽ đánh bại được Hoắc Kỳ Quân, lấy được mảnh đất đó.
Tối hôm trước buổi đấu giá lần này, cả tòa nhà trụ sở của Hoắc Kỳ tối đen.
Diệp Văn Bình lén đến chỗ cửa bảo vệ, ánh đèn trong phòng rất sáng, chú Dương bảo vệ nằm bò trên bàn ngủ rất ngon.
Trên mặt bàn còn rượu chưa uống hết và mấy đĩa đồ nhắm.
Diệp Văn Bình ho nhẹ, chú Dương vẫn không có phản ứng gì, anh ta thả lỏng hơn một chút. Âm thầm đến gần chú ấy, đập vào vai chú, thì thầm: “Chú Dương, chú Dương…”
Chú Dương ngủ rất sâu, cả người toàn mùi rượu, chẳng có vẻ gì là sắp tỉnh dậy cả, chắc là ngủ sâu lắm rồi.
Diệp Văn Bình yên tâm rồi, trong lòng nghĩ thầm, tổng giám đốc Ngô đúng là đáng tin.
Lúc trước hai bọn họ đã thương lượng rồi, Ngô Thành Nam sẽ cho người giúp ông ta làm chú Dương bảo vệ ở cửa ngất để anh ta vào phòng làm việc trộm bản kế hoạch ra.
Diệp Văn Bình hết sức cẩn thận, lấy chìa khóa trên người chú Dương xuống, mở cánh cửa tòa nhà ra.
Không biết có phải là ảo giác của Diệp Văn Bình không, dọc đường ông ta đi thuận lợi quá, không có bất cứ một sự cản trở nào, vào thẳng một văn phòng làm việc ở trong đó luôn.
Mấy ngày nay ông ta cố tình làm quen với nhân viên phụ trách vụ đấu giá, rất thân thiết, ông ta còn lấy được mật khẩu máy tính của người đó.
Vào phòng làm việc rồi, Diệp Văn Bình không dám ở lại lâu, chỉ sợ xảy ra điều gì ngoài ý muốn nên đi thẳng đến một chỗ làm việc, mở máy tính lên, nhập mật khẩu vào.
Màn hình máy tính hiển thị mật khẩu đúng, vào được trang chủ.
Diệp Văn Bình mừng rỡ, ngón tay chạm vào chuột còn hơn hơi run.
Khó khăn lắm mới tìm được văn bản liên quan đến vụ đấu giá trong cả núi văn bản, ông ta hấp ta hấp tấp copy được văn bản đó rồi vội vàng xóa các dấu vết đi.
Ông ta không dám mở đèn, ánh sáng màn hình máy tính rất tối, phả lên mặt ông ta, trông có vẻ âm u.
Cuối cùng cũng xong hết rồi, ông ta tắt máy tính đi, đang chuẩn bị rời khỏi chỗ ngồi thì đèn trong văn phòng tự nhiên sáng lên.
Diệp Văn Bình giật mình, căng thẳng nhìn ra cửa.
Triệu Khôi Vĩ dựa người vào khung cửa, ung dung nhìn ông ta.
Có mấy vệ sĩ mặc áo đen đứng đẳng sau, người nào cũng cao to.
Ngoài ra còn có hai người nữa, một là nhân viên phụ trách buổi đấu giá, một người còn lại thì là chú Dương ban nãy còn ngủ như chết, gọi thế nào cũng không tỉnh.
“Mấy người, sao mấy người lại ở đây?” Tay chân Diệp Văn Bình lạnh cóng, đầu mũi cũng bắt đầu toát mồ hôi hột, mặt trắng bệch nhìn những người ngoài cửa.
Đặc biệt là chú Dương, ánh mắt rất tỉnh táo, không có vẻ gì là đang say cả.
Bây giờ ông ta mới hiểu mình bị lừa rồi. Mấy người này chắc chắn đã biết bọn họ định làm gì từ lâu rồi nên mới cố tình ôm cây đợi thỏ, muốn bắt ông ta ngay tại trận.
“Diệp Văn Bình, ông to gan nhỉ, tổng giám đốc Hoắc cho ông công việc tốt như vậy mà ông thì hay rồi, dám đứng núi này trông núi nọ”
Anh nhân viên nhìn Diệp Văn Bình đang đứng ở vị trí làm việc của mình, tức đến mức cắn răng cắn lợi.
Anh ta phụ trách các công việc của buổi đấu giá, ngày mai là buổi đấu giá rồi mà buổi tối trước đó còn xảy ra chuyện thế này, chắc chắn anh ta sẽ bị truy cứu trách nhiệm.
Tài liệu bị tiết lộ, lại còn bị lấy từ máy tính của anh ta nữa. Nếu như không điều tra rõ thì sợ là anh ta sẽ bị chụp mũ gián điệp thương mại, đuổi ra khỏi Hoắc Kỳ.
Đuổi ra khỏi Hoäc Kỳ là chuyện nhỏ, nói không chừng còn phải vào.
tù nữa.
Nhân viên đó chỉ hận không xông qua đấm cho Diệp Văn Bình một cái, Triệu Khôi Vĩ thấy anh ta nắm tay lại thành nắm đấm, hai cánh tay nổi đầy gân xanh, vỗ nhẹ vào vai anh.
“Đừng nông nổi quá, đừng quên trong phòng làm việc ở đâu cũng có camera. Chúng ta đã có chuẩn bị từ trước rồi, lại còn lắp thêm vài camera ở chỗ kín nữa, không để anh chịu oan đâu”
Triệu Khôi Vĩ nói rồi nhìn về phía camera, quả nhiên là có đồ che camera lại, Diệp Văn Bình có chuẩn bị rất kĩ.
Nếu như bọn họ không phát hiện ra vấn đề thì sợ là sẽ làm nhân viên này bị oan.
Từ lúc Diệp Văn Bình vào công ty, tổng giám đốc Hoắc đã cho người âm thầm lắp thêm camera ở một vài chỗ rồi. Chính là để đề phòng ông ta. Tổng giám đốc Hoắc đúng là tổng giám đốc Hoäc, suy nghĩ chu đáo.
thật.
Diệp Văn Bình chẳng thèm nhìn anh nhân viên, trên trán đầy mồ hôi hột, mặt trắng bệch nhìn Triệu Khôi Vĩ, khó khăn lên tiếng: “Mấy người biết từ lúc nào thế?”
Ông ta tự nghĩ mình che giấu rất kĩ, lại còn có cái danh ân nhân cứu mạng của Hoắc Tùng Quân làm giá đỡ, bọn người này chắc là sẽ không nghi ngờ ông ta.
Thế nhưng sự thật đã chứng minh, ông ta và Ngô Thành Nam đều sơ suất, đánh giá thấp tính cảnh giác của Hoắc Tùng Quân rồi.
Triệu Khôi Vĩ thấy vẻ sợ hãi, chột dạ của ông ta, thì chẹp miệng một cái. Khả năng chịu đựng của người này kém như vậy mà Ngô Thành Nam cũng yên tâm giao việc cho ông ta, lẽ nào không lo xảy ra sai sót gì tÌ Chỉ có thể nói là Ngô Thành Nam tự tin quá rồi thôi.
“Kể từ khi ông vào công ty thì chúng tôi đã dặn dò cấp dưới rì Triệu Khôi Vĩ cũng chẳng giấu giếm gì, quả nhiên, biểu cảm của Diệp Văn Bình lại càng khó coi hơn.
“Vậy tôi tiếp cận anh ta, nghe ngóng chuyện buổi đấu giá đều do.
mấy người cố tình sắp xếp sao? Cố tình để tôi không cảnh giác, tưởng mình giấu được tất cả mọi người”
Tuy răng đây là câu hỏi thế nhưng Diệp Văn Bình lại dùng giọng điệu của câu khẳng định.
Triệu Khôi Vĩ không phủ nhận, khóe miệng cong lên, anh nhân viên kia nhìn Diệp Văn Bình với vẻ đầy khinh bỉ: “Không thì ông nghĩ tôi ngu ngốc đến mức đó sao, ngây thơ đưa mật khẩu máy tính tôi cho ông?”
Diệp Văn Bình cúi đầu, như là già đi mấy tuổi vậy, giọng điệu rất suy sụp: “Tôi nhận, là do tôi sơ ý quá, mấy người muốn đánh muốn mắng, muốn đưa tôi đến đồn cảnh sát cũng được. Chuyện này là chủ ý của một mình tôi, không liên quan đến ai cả”
Triệu Khôi Vĩ hừ một tiếng, đến lúc này rồi, Diệp Văn Bình vẫn chọn giấu cho Ngô Thành Nam. Ngô Thành Nam cũng chẳng cho Diệp Văn Bình gì nhiều, ông ta muốn gì vậy?
“Diệp Văn Bình, lẽ nào ông không muốn gặp con gái yêu của ông sao?”
Vừa nói xong Diệp Văn Bình ngẩng đầu lên ngay lập tức, nhìn anh ấy với ánh mắt đầy kinh ngạc: “Anh, anh nói gì cơ?”
“Diệp Lan đang ở cạnh tổng giám đốc Hoắc.”
Câu này còn chưa nói hết thì Diệp Văn Bình đã thấy khó tin, lắc đầu: “Không thể nào, anh lừa tôi!”