Vì để tránh động đến miệng vết thương, Hoắc Tùng Quân là nửa ghé vào trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, thân thể hơi nghiêng sang một bên, bàn tay nắm chặt ngón tay của Bạch Hoài An Lời nói vốn dĩ có chút ủ rũ lại bị anh dùng vẻ mặt tái nhợt suy yếu mà nói ra lại còn nhiều thêm vài phần ủy khuất, thoạt nhìn rất tội nghiệp.
Cả người Bạch Hoài An đều ngẩn ra.
Hoäc Tùng Quân thấy cô không trả lời, lực ở ngón tay càng lớn một chút, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng chăm chú nhìn cô, lại lặp lại một lần nữa: “Hoài An, chúng ta đã đính hôn rồi, em chỉ có thể là vợ của anh, chỉ có thể gả cho anh”
Bạch Hoài An rốt cuộc cũng kịp thời phản ứng lại, mạnh mẽ đứng lên, muốn ôm anh, nhưng là lại sợ đụng phải miệng vết thương của anh.
Cô vui đến phát khóc, hốc mắt đỏ bừng, rõ ràng là cười nhưng nước mắt lại càng không ngừng chảy xuống.
Hai ngày nay, cô nén lại rất nhiều nước mắt, cũng không biết có phải là do nguyên nhân đang trong thời gian mang thai hay không mà Bạch Hoài An rất khó khống chế tâm tình của mình.
“Anh, anh đã tỉnh rồi, thật tốt quá, thật tốt quá”
Bạch Hoài An vội vàng ấn chuông báo y tá ở trước giường bệnh, ông cụ cùng bố Hoắc và mẹ Hoắc căn bản chưa có đi xa nên khi nghe được động tĩnh ở trong phòng bệnh, liền vội vàng quay ngược trở về đi vào xem.
Bọn họ cho rằng thân thể của Hoắc Tùng Quân xảy ra vấn đề gì, dù sao trước khi Bạch Hoài An đi vào, Hoắc Tùng Quân căn bản không có dấu hiệu tỉnh lại, cho nên bọn họ căn bản không có nghĩ tới phương diện này.
Người nhà họ Hoắc đến sớm hơn so với bác sĩ liền vội vàng xông vào phòng bệnh, khi mới vừa vào đến cửa, nhìn thấy Bạch Hoài An vành mắt đỏ hoe, cười với ông nội Hoắc rồi nói: “Ông nội, Tùng Quân tỉnh rồi, Hoắc Tùng Quân tỉnh rồi”
Ông nội Hoắc không thể tin mà nhìn về phía giường bệnh, quả nhiên trông thấy Hoắc Tùng Quân nhìn ông mà nở nụ cười yếu ớt, giọng nói khàn khàn: “Ông nị “Tốt!” Ông cụ võ mạnh bàn tay một cái, kích động mà nước mắt tuôn đầy mặt: “Có thể tỉnh lại là tốt rồi!”
Giọng điệu của ông có chút lộn xộn, cứ luôn không ngừng lẩm bẩm chữ “Tốt”. Trong lúc Hoắc Tùng Quân hôn mê, ông cụ nhìn như tỉnh táo, nhưng trên thực tế trong lòng vô cùng lo lắng, nếu không phải sợ con trai và con dâu gánh không nổi việc này thì cảm xúc của ông chỉ sợ sớm đã bộc phát rồi.
Mẹ Hoắc thấy con trai tỉnh lại, quay lưng lại vụng trộm lau nước mắt, khóe miệng lại không tự giác mà giơ lên.
Đúng thật tốt quá, rốt cuộc cũng tỉnh rồi.
Hoắc Tùng Quân bị người ta đâm bị thương dẫn đến trọng thương hôn mê, từ lúc nhập viện tính mạnh mong manh cũng không biết bị ai truyền ra ngoài, hiện tại tất cả mọi người đang chờ xem chuyện cười của nhà họ Hoắc.
Ngô Thành Nam cũng cõng ông cụ Ngô trên lưng đi khắp nơi nói những lời không hay, nếu như không phải ông nội Hoắc đi ra trấn chỉnh, chỉ sợ giá cổ phiếu của Hoắc Kỳ đã sớm bị sụt giảm không ra bộ dáng gì rồi.
Mà ngay cả Triệu Khôi Vĩ vốn dĩ vẫn luôn bày ra hình tượng tinh anh bình tĩnh tỉnh táo khi thấy Hoắc Tùng Quân tỉnh lại, trên mặt đều là vui mừng, con mắt ướt át.
Hoäc Tùng Quân giống như là tâm phúc của toàn bộ người nhà họ Hoắc, anh có thể tỉnh lại thì tất cả mọi người đều có thể buông lỏng một chút rồi. Chỉ cần có anh ở đây thì tất cả khó khăn cũng sẽ không thể đánh ngã được bọn họ.
Khi người nhà họ Hoắc vui đến phát khóc thì các bác sĩ mới đi vào, bảo những người không liên quan đi ra ngoài, bắt đầu kiểm tra một lượt thân thể cho Hoắc Tùng Quân.
Bên ngoài cửa phòng bệnh ông nội Hoắc, Bạch Hoài An vô cùng lo lắng chờ đợi.
Mẹ Hoäc đột nhiên nhớ tới một việc, nhìn về phía Bạch Hoài An nói: “Hoài An, mẹ báo cho con biết một việc, con phải chuẩn bị tâm lý thật tốt”
Suy nghĩ của Bạch Hoài An đình trệ một chút, nghi hoặc mà nhìn về phía bà ấy: “Chuyện gì?”
Sắc mặt của mẹ Hoắc có chút xoắn xuýt, nhìn ông nội Hoắc, lời nói đến bên miệng rồi, nhưng lại không biết có nên nói hay không.
Ông nội Hoắc hiểu rõ bà ấy muốn nói cái gì, trâm ngâm một chút, gật đầu với bà ấy: “Vẫn nên nói cho Hoài An, ông tin tưởng với tính cách của nó, có lẽ có thể thừa nhận”
Bạch Hoài An thấy khuôn mặt của bọn họ trầm trọng, lông mày.
càng nhíu chặt: “Không sao, mẹ, mẹ cứ trực tiếp nói cho con biết, con đã đã trải qua nhiều việc như vậy, còn có cái gì không chịu nổi sao”
Mẹ Hoäc rốt cuộc cũng đã quyết định nhìn cô nói: “Thời điểm trước khi con bị Lâm Bách Châu đưa đi ra ngoài, mấy nhà chúng ta cũng đã nghiêm mật mà phong tỏa tin tức, ngay cả những bạn bè của con đám người Trần Thanh Minh cũng không biết, dù sao chuyện này truyền đi, sẽ có tổn hại đến thanh danh của con, thu hút một số tin đồn”
Bạch Hoài An nghe đến đó tim liền nhảy lên một cái: ‘Lâm Bách Châu cũng không có làm gì với con, thật sự, anh ta coi như là người mà mọi người nhìn lớn lên từ nhỏ, về phương diện nhân phẩm mọi người có lẽ đều có phần hiểu rõ…”
Cô có chút sốt ruột mà giải thích, người khác cô đều không để ý, nhưng là không thể để cho người nhà họ Hoắc hiểu lầm, sau này cô còn cùng với Hoắc Tùng Quân ở chung một chỗ, nên thái độ của người nhà họ Hoắc rất quan trọng.
Thấy Nhìn thấy mồ hôi túa ra trên trán cô, mẹ Hoäc vội vàng đỡ cô, lau mồ hôi trên trán cho cô: “Hoài An, đừng kích động, đừng kích động, mẹ đương nhiên tin tưởng con”
Ông cụ cùng bố Hoắc cũng nói theo: “Đúng, Hoài An, chúng ta không tin ai cũng sẽ không thể không tin con nên con đừng kích động, coi chừng thân thể”
Bạch Hoài An được mấy người trấn an, tâm tình cũng dần bình tĩnh lại, nhìn về phía Mẹ Hoắc: “Cái kia ý của mẹ là?”
Mẹ Hoäc lúc này mới nói tiếp: “Vừa mới mẹ còn chưa nói hết, Lâm Bách Châu đem con dẫn đi từ bữa tiệc đính hôn, chuyện này đến nay vẫn không có ai biết rõ, nhưng động tĩnh mà nhà họ Hoắc nhà họ Lâm và nhà họ Chu hỗ trợ tìm người vẫn bị người khác chú ý tới”
Bạch Hoài An nhíu lông mày, chỉ nghe thấy mẹ tiếp tục nói: “Lúc Bạch Quang bắt cóc con, là ở bên trong phố xá sầm uất, chung quanh không ít người vây xem, video ảnh chụp bị truyền ra ngoài, về sau lại xuất hiện việc Tùng Quân bị người ta đâm bị thương, vấn đề này không có cách nào giấu diếm”
Bà nói đến đây, nhìn thoáng qua Bạch Hoài An, thở dài.
Trong lòng Bạch Hoài An đã hiểu rõ ý tứ của mẹ, chỉ sợ hiện tại mọi người có thể sẽ cho rằng, cô bị Bạch Quang bắt cóc để uy hiếp Hoắc.
Tùng Quân.
E rằng sau này khi cô đi ra ngoài, nhất định sẽ có không ít người ở sau lưng nói này nói kia, suy đoán lung tung, giội nước bẩn lên thanh danh của cô.
Một ít người không có biện pháp đối phó với nhà họ Hoắc hoặc là người bất mãn với Hoắc Kỳ Hoắc Tùng Quân, đều có thể coi cô là đối tượng để công kích, dù sao mây người nhà họ Hoäc thì chỉ có thể công kích trên người cô.
Bạch Hoài An nhìn thấy ánh mắt lo lắng của bọn họ, đột nhiên nở nụ cười nhẹ, lần này đổi lại là cô trấn an bọn họ.
Trên mặt cô không có một chút sầu lo nào, bộ dáng tươi cười nhẹ nhàng: “Không có sao, bọn họ cũng chỉ có thể sau lưng nghị luận, dù sao con cũng không nghe được, mà có nghe thấy được thì cũng không tổn thương đến con, con sẽ không để ý những điều này”
Trừ phi là người bên cạnh cô như là bạn bè người thân, còn những người khác có thái độ gì thì cô cũng đều không để ý.
Từ chuyện của bố mẹ cô, cô đã biết bóng tối của bản chất con người từ rất lâu rồi, cũng đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, những người này không thể làm tổn thương cô.
Mẹ Hoäc nhẹ nhàng thở ra một hơi, trên mặt ông cụ cũng lộ ra dáng tươi cười.
“Con đã nói Hoài An có thể chấp nhận những điều này, con nhìn thấy Hoài An yếu ớt, nhưng lại mạnh mẽ hơn so với chúng ta tưởng tượng nhiều”
Được ông nội Hoäc khen ngợi khiến cho Bạch Hoài An ngại ngùng cúi đầu xuống.
Cô kỳ thật không hề mạnh mẽ một chút nào, chỉ là mấy ngày nay.
đều khóc không ít lần, chỉ cần liên quan đến người mình quan tâm, cô thật ra vô cùng mỏng manh, không chịu nổi lời khích lệ của ông cụ.
Trong khi mấy người đang nói chuyện, bác sĩ đi ra từ trong phòng bệnh, trên mặt mang theo vẻ tươi cười.
Ông nội Hoắc và bọn họ vừa nhìn thấy vẻ mặt này, trong lòng liền nhẹ nhõm hơn.
Quả nhiên, bác sĩ nói với mọi người: “Thân thể của tổng giám đốc Hoắc đã tốt hơn rồi, khôi phục rất nhanh, có thể tỉnh lại thì đã không còn vấn đề gì lớn nữa rồi, chỉ cần tĩnh dưỡng vài ngày, đợi miệng vết thương chuyển biến tốt hơn thì có thể xuất viện, sau đó chỉ chăm sóc tốt là được rồi”
Chuyện này là tin tức không thể tốt hơn, trên mặt mọi người nhà họ Hoắc đều lộ ra vẻ mặt vui mừng.
Bạch Hoài An vuốt bụng của mình, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên.
Mấy người thay phiên nhau nói vài câu với Hoắc Tùng Quân, ông nội Hoắc, bố Hoắc mẹ Hoắc đã ở bệnh viện chờ đợi một ngày một đêm rồi, thân thể đã đến mức cực hạn, thấy tình huống của anh đã ổn định, đều đi nghỉ ngơi.
Bạch Hoài An cuối cùng cũng đi vào phòng bệnh, ngồi xuống trước.
giường bệnh.
Hoäc Tùng Quân nằm lỳ ở trên giường, cái tư thế này khiến cho anh có chút phiền muộn nhìn Bạch Hoài An có chút tốn sức.
Bạch Hoài An nhìn anh nằm sấp, lộ ra bộ dáng không kiên nhẫn, giống như một con rùa nhỏ không có cách nào xoay người, nhịn không được bật cười thành tiếng.
Cô đi ra ngoài nhờ Triệu Khôi Vĩ tìm cho cô một cái ghế nhỏ, ngồi ở trước giường bệnh độ cao vừa phải.
Bạch Hoài An ghé vào mép giường, đôi má hai người chỉ cách nhau khoảng mười milimet, có thể nghe thấy tiếng hô hấp.
Ánh mắt Hoắc Tùng Quân khẽ xê dịch nhìn cô, trong lòng có loại cảm giác may mắn, thật lâu mới khàn khàn mà mở miệng: “Hoài An, anh còn tưởng rằng sẽ không bao giờ tìm được em nữa”
Khi biết được Lâm Bách Châu đã đưa Bạch Hoài An đi, cảm xúc.
toàn thân của anh cực kỳ táo bạo, trong lòng tràn đầy lo lắng.
Lâm Bách Châu tính tình cẩn thận, thâm trầm, giỏi ngụy biện, biết bệnh của mình vẫn chưa chữa khỏi nhưng giấu giếm không cho mọi người biết.
Hoäắc Tùng Quân trước đó đã phát hiện ra điều gì đó không ổn, nhưng cụ thể lại không để ý để cho anh ta có nhiều thời gian chuẩn bị như vậy.
Theo tính cách và mức độ thận trọng của Lâm Bách Châu, nhất định đã chuẩn bị vẹn toàn, phải khó khăn lắm mới tìm được Bạch Hoài An.
Những món trang sức mà Hoắc Tùng Quân lúc trước chuẩn bị cho Bạch Hoài An có thể dựa vào vệ tinh định vị thông tin đều không có tác dụng, khi đó, cảm xúc của anh đã xấu đến cực hạn.
Vốn dĩ không còn tồn tại một chút tỉnh táo nào mà chuyển thành vô cùng hoảng loạn.
Thời điểm sau khi bộ phận kỹ thuật định vị được vị trí của Bạch Hoài An, anh giống như là bắt được cây cỏ cứu mạng, lái xe đến, cuối cùng cũng chạy tới vị trí của Bạch Hoài An.
Kết quả nhìn thấy một màn khiến cho trái tim của anh thiếu chút nữa đột nhiên ngừng đập.
Nhưng may mắn thay anh xuất hiện kịp thời trong lúc ngàn cân treo sợi tóc bảo vệ cô.
Hoäc Tùng Quân nhìn khuôn mặt xinh đẹp gần trong gang tấc, cánh tay đưa lên nhẹ nhàng đặt trên đâu Bạch Hoài An, một chút rồi lại một chút, kiên nhẫn vuốt mái tóc dài của cô.
“Không có việc gì rồi, Hoài An, có anh ở đây, mọi chuyện đều sẽ qua, anh sẽ bảo vệ tốt cho em”
Chỉ một câu lại có thể khiến cho tất cả những cảm xúc ngụy trang của Bạch Hoài An toàn bộ sụp đổ.