Tất cả mọi người trong phòng đều im lặng. Trong chớp mắt, khung cảnh ồn ào náo nhiệt vừa rồi trở nên ngưng đọng. Mọi người đều nhìn về phía Hoắc Tùng Quân và người phụ nữ anh đang ôm trong lòng, ánh mắt vô cùng bất ngờ và kinh ngạc.
Bao nhiêu năm nay, mọi người đều hiểu tính cách của Hoắc Tùng Quân. Tất cả chưa từng thấy anh đối xử với một người phụ nữ nào như vậy, cho dù là cô vợ chưa cưới An Bích Hà cũng không nhận được đối xử như vậy.
Nghĩ như vậy, tất cả khách khứa trong phòng đều đổ dồn nhìn về phía An Bích Hà.
Quả nhiên An Bích Hà vô cùng cau có, lớp trang điểm tinh tế trên mặt cũng không thể che lấp được sự tức giận của cô ta. Cảm giác này vừa là tức giận vừa âm u nguy hiểm khiến người khác nhìn thấy đều cảm thấy sợ hãi.
Chồng chưa cưới ôm một người phụ nữ khác trước mặt mình như vậy, khó trách An Bích Hà lại tức giận như vậy.
Cũng lúc đó, Bạch Hoài An đang bị ôm cũng không cảm thấy dễ chịu hơn.
Vừa vào của cô đã nhìn thấy một người đàn ông đang lôi lôi kéo kéo gì với An Bích Hà. Cô đột nhiên nhận ra người đàn ông này chính là Hoắc Tùng Quân. Anh vẫn giống hệt như trong trí tưởng tượng của cô, chỉ là gầy hơn và khuôn mặt có vẻ u ám hơn.
Hoắc Tùng Quân ôm cô đứng trước mặt tất cả mọi người. Cánh tay của anh ôm siết lấy người cô, cằm tựa lên vai cô và hơi thở nóng bỏng phả vào bên tai cô.
Bạch Hoài An mất tự nhiên nên chau mày, cô dùng lực đẩy anh ra. “Xin anh chú ý một chút.”
Cách nói chuyện xa cách như với người xa lạ của cô khiến anh vô cùng bất ngờ. Anh từ từ bình tĩnh lại sau cơn kích động, Bạch Hoài An lập tức đẩy mạnh anh ra.
Hai mắt anh đỏ lên, hơi thở gấp gáp, anh mấp máy môi, cuối cùng cũng nói ra phát ra được những âm thanh khàn khàn: “Hoài An, chỉ là anh nhớ em quá”.
Hoắc Tùng Quân nói không to cũng không nhỏ nhưng cũng đủ để những người xung quanh nghe thấy. Đám đông lập tức trở nên ồn ào, người nọ rì rầm vào tai người kia, âm thanh bàn tán vang lên khắp phòng.
Từ lúc Hoắc Tùng Quân ôm Bạch Hoài An, Lâm Bách Châu đã vô cùng tức giận. Nghe thấy câu này, anh ta lập tức kéo cô về sau lưng rồi trừng mắt nhìn Hoắc Tùng Quân: “Anh không có tư cách để nói câu này”.
Hoắc Tùng Quân thấy hành động đó của Lâm Bách Châu ánh mắt trở nên lạnh lùng, cả người như phả ra một luồng khí lạnh: “Thế anh có tư cách gì xen vào chuyện của chúng tôi. Tôi và Hoài An là vợ chồng.”
“Anh nói nhầm rồi, chỉ là “từng” là vợ chồng thôi” Bạch Hoài An khoác tay của Lâm Bách Châu, ánh mắt lạnh lùng, cô cố tình nhấn mạnh vào chữ “từng”.
“Hiện giờ Lâm Bách Châu là bạn trai của tôi, vậy nên mong anh giữ khoảng cách với tôi. Tôi không muốn làm anh ấy tức giận” Nói rồi cô nhìn về phía An Bích Hà: “Vợ chưa cưới của anh còn đang đợi anh đấy”.
Khuôn mặt của An Bích Hà không thể dùng hai từ xám xịt để hình dung nữa mà phải nói là vô cùng hung dữ. Ánh mắt cô ta nhìn Bạch Hoài An giống như có thể giết chết cô vậy.
Bạch Hoài An nói xong câu này, Lâm Bách Châu vô cùng bất ngờ. Anh ta cúi đầu nhìn cô, ánh mắt vô cùng dịu dàng.
Câu nói này của cô cũng khiến Hoắc Tùng Quân tức điên. Anh nhìn bàn tay cô đang khoác vai Lâm Bách Châu, anh chỉ muốn đẩy ngay anh ta ra để thay mình vào vị trí đó.
Sóng gió giữa ba người ngầm nổi lên. Đám đông đang hóng chuyện bên cạnh đã hoàn toàn ngơ ngác không hiểu gì, bọn họ cảm thấy mình đang nghe được một câu chuyện rất kinh khủng.
Trước đây Hoắc Tùng Quân đã từng kết hôn và ly hôn. Hóa ra người phụ nữ xinh đẹp này chính ra người vợ cũ thần bí của Hoắc Tùng Quân và bây giờ lại trở thành bạn gái của cậu hai nhà họ Lâm.
Chuyện này đúng là khiến người khác phải bất ngờ.
Lâm Bách Vĩ thấy bên dưới có chuyện ồn ào gì đó nên định xuống xem sao. Đương nhiên anh ta cũng ngỡ ngàng khi nghe thấy Bạch Hoài An nói Lâm Bách Châu là bạn trai của cô. . Truyện Ngược
Rõ ràng mấy hôm trước anh ta còn hỏi chuyện Lâm Bách Châu, Lâm Bách Châu nói rằng anh ta và Bạch Hoài An vẫn còn chưa ở bên nhau. Vậy mà mới qua mấy ngày mà hai người đã trở thành bạn trai, bạn gái của nhau.
Anh ta nuốt nước bọt rồi dè dặt nhìn về phía Hoắc Tùng Quân. Khuôn mặt Hoắc Tùng Quân đã đen sì, ánh mắt lộ ra vẻ nguy hiểm, rõ ràng đã vô cùng tức giận.
Lâm Bách Vĩ vội vàng đi tới đứng giữa mấy người bọn họ. Anh ta nhìn Bạch Hoài An và nói: “Em gái.”
Lâm Bách Vĩ vừa nói xong thì cảm thấy lưng mình phát lạnh. Vừa quay đầu lại anh ta đã thấy anh ánh mắt đằng đằng sát khí của Hoắc Tùng Quân nên phải vội vàng sửa lại: “Cô Bạch, chào mừng cô tới tham gia, tôi là anh trai của Bách Châu, cô có thể gọi tôi là anh Lâm”.
“Chào anh Lâm, tôi không được mời mà tự tới, hy vọng anh và bác trai, bác gái không trách” Ánh mắt Bạch Hoài An bình thường trở lại, cô mỉm cười nhìn Lâm Bách Vĩ..
Lúc lạnh lùng, cô đẹp một cách kiêu sa. Lúc mỉm cười, đôi mắt hạnh của cô long lanh sóng nước, vừa dịu dàng vừa xinh đẹp.
Hoắc Tùng Quân lại cảm thấy không thoải mái, mắt cô đã lành, quả nhiên là cô xinh đẹp như anh đã tưởng tượng. Đáng tiếc là nụ cười đó không phải là cười với anh.
“Không trách, không trách, đều là người một nhà mà..” Lâm Bách Vĩ cười: “Mời vào bên trong
Bạch Hoài An mỉm cười với anh ta, rồi khoác tay Lâm Bách Châu đi vào phòng lớn bên trong dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người.
Lâm Bách Vĩ vốn dọc còn định đi theo hỏi chuyện em trai mấy công nhưng đã bị Hoắc Tùng Quân gọi lại: “Chờ đã!”.
Giọng nói lạnh lùng này khiến anh ta sởn cả gai ốc. Lâm Bách Vĩ quay đầu lại, nhìn vào đôi mắt âm u của Hoắc Tùng Quân tươi cười: “Tùng Quân, sao vậy?”
“Sao vậy cái gì? Em trai cậu rốt cuộc có quan hệ thế nào với Hoài An?” Hoắc Tùng Quân cau mày: “Không phải lần trước cậu còn nói với tớ Hoắc Bách Châu không ở bên cạnh Hoài An sao?”
“Chuyện này, tớ cũng không biết!” Lâm Bách Vĩ giơ tay lên trời thề thốt: “Mấy hôm trước tớ hỏi thì Bách Châu cũng nói rằng vẫn chưa theo đuổi được cô Bạch. Tớ cũng không biết mấy ngày hôm nay xảy ra chuyện gì, thật đấy, tớ không hề lừa cậu”.
Trong lòng Hoắc Tùng Quân biết rõ Lâm Bách Vĩ là người như thế nào. Anh buông tay ra, anh suy nghĩ gì đó rồi nhìn về phía Bạch Hoài An và Lâm Bách Châu.
Bọn họ đã đi vào một góc ở bên trong, Bạch Hoài An đã buông tay của Lâm Bách Châu. Lúc nói chuyện với cô, Lâm Bách Châu cúi đầu, ánh mắt vô cùng dịu dàng. Anh nhìn thế nào cũng cảm thấy quan hệ của bọn họ cũng không quá thân thiết.
Căn phòng nhanh chóng khôi phục lại sự náo nhiệt trở lại. Mọi người mặc dù nâng ly uống rượu nhưng ánh mắt vẫn liếc về phía mấy người Hoắc Tùng Quân. Ai nấy trong lòng đều cảm thấy phấn khích vì vừa biết được một tin động trời.
“Bích Hà, không ngờ cô ta lại vào được, lại còn để nhiều người như vậy biết được quan hệ của mình và giám đốc Hoắc. Phải làm sao bây giờ?”.
Chung Khánh Ngọc đi về phía của An Bích Hà, vẻ mặt vô cùng lo lắng sốt ruột.
Cô ta tưởng rằng Bạch Hoài An không có thư mời, chỉ cần dặn dò nhân viên giữ cửa là cô đã không thể đi vào trong. Nhưng thật không ngờ Bạch Hoài An lại trèo cao tới cậu hai nhà họ Lâm để thuận lợi đi vào bên trong. Lại còn nói hết mối quan hệ của mình và Hoắc Tùng Quân cho tất cả mọi người cùng biết. Những người nên biết hay không nên biết cuối cùng cũng đều biết hết chuyện này.
Ánh mắt An Bích Hà trở nên lạnh lùng. Cô ta hít sâu vào một hơi, có điều chỉnh lại tâm trạng. Bây giờ mọi người đều đã biết, chuyện này không thể che giấu được nữa, dù sao chuyện này sớm muộn gì cũng bị lộ. Chỉ cần hôn ước của cô ta và Hoắc Tùng Quân không bị lộ thì Bạch Hoài An. cũng chỉ là vợ cũ. An Bích Hà cô ta mới là người cười đến cuối cùng.
Nhưng...
Nhưng cô ta nhìn Bạch Hoài An đang nói chuyện với Lâm Bách Châu, ánh mắt vô cùng lạnh lùng. Không ngờ Bạch Hoài An này đã làm cô ta xấu mặt trước mặt bao nhiêu người như vậy, cô ta nhất định không dễ dàng buông tha cho người phụ nữ này như vậy.
Cô ta nhất định phải khiến Bạch Hoài An mất mặt. Đừng tưởng rằng trèo cao bảm được cậu hại nhà họ Lâm mà đã có bản lĩnh đối phó được với cô ta. Sao Bạch Hoài An không tự nhìn lại bản thân mình, một đứa con gái xuất thân từ một gia đình bình thường như cô ta liệu có được nhà họ Lâm chấp nhận hay không?
“Chung Khánh Ngọc, cậu đợi một lát..” Cô ta cúi đầu nói thầm vào tai của Chung Khánh Ngọc mấy câu.
Chung Khánh Ngọc nghe xong, khuôn mặt từ từ biến sắc, cô ta hoảng hốt: “Chuyện này, thật sự có thể sao? Không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Cậu cứ làm theo những gì tớ nói là được. Tớ nhất định không tha cho con tiện nhân đó” Ánh mắt An Bích Hà mưu mô tăm tối.
Chung Khánh Ngọc gật đầu và siết năm ngón tay lại: “Tớ hiểu rồi, bây giờ tớ sẽ đi chuẩn bị”
Nói xong cô ta vội vàng rời khỏi đó. Chung Khánh Ngọc không phải là một người được người khác chú ý tới. Mọi người cũng không ai quan tâm khi cô ta rời khỏi đó.
An Bích Hà hít sâu vào một hơi rồi đi về phía của Hoắc Tùng Quân.
Lúc này Hoắc Tùng Quân đang đứng trước một chiếc cột. Đây là một nơi có tầm nhìn hoàn hảo để có thể quan sát được Bạch Hoài An, Lâm Bách Châu và tất cả hành động của bọn họ.
Hai người càng thân mật, Hoắc Tùng Quân càng cảm thấy tức giận nhưng anh lại không khống chế được mắt mình, cứ tiếp tục nhìn về phía bọn họ.
Anh thật sự muốn qua đó ngắm nhìn Bạch Hoài An thật kỹ, anh cũng muốn ôm cô, hôn cô, kể lại cho cô nghe nỗi nhớ của anh dành cho cô trong suốt một năm nay. Nhưng thái độ của Bạch Hoài An với anh lại vô cùng lạnh lùng, xa cách, muốn tránh xa anh càng xa càng tốt.
Thái độ hoàn toàn khác với An Bích Hà. “Tùng Quân.”
Anh còn đang bận suy nghĩ thì nghe thấy tiếng gọi của An Bích Hà. Đến khi anh hoàn hồn lại thì cô ta đã đi tới trước mặt anh.
Tất cả những người xung quanh đều vô thức dỏng tại lên để nghe bọn họ nói chuyện. Cảnh tượng vừa rồi đúng là ngoài sức tưởng tượng, chồng chưa cưới đứng trước mặt An Bích Hà ôm vợ cũ.
An Bích Hà nhất định là không chịu được nữa, ai cũng muốn biết xem hai người này sẽ nói gì với nhau.
- -------------------