Cô Vợ Mù, Ly Hôn Anh Không Đồng Ý

Chương 351




Mặc dù xem không hiểu nhưng nhìn vào biểu cảm càng lúc càng phức tạp và bộ dạng lật lọng của ông cụ thì thấy cũng rất thú vị.

Mãi cho đến ván thứ năm, Bạch Hoài An duỗi lưng một chút cho đỡ mỏi rồi tuỳ ý nhìn một cái thì thấy ông cụ Ngô đang bước đi một cách chậm rãi và bình tĩnh.

Cô liên tục giật mạnh ống tay áo Hoắc Tùng Quân, nhỏ giọng nói: “Đến rồi, đến rồi”

Ông nội Hoắc cũng nghe được cũng làm bộ như đánh cờ đến chán rồi nói với Hoắc Tùng Quân: “Đánh cờ với cháu chẳng có gì thú vị cả, không đánh nữa”

Nói xong liền đứng dậy rời khỏi ghế đá, Hoắc Tùng Quân và Bạch Hoài An cũng đi theo, giả bộ bất đắc dĩ nhìn ông nội nhà mình.

Ông Ngô nhìn thấy mấy này người đang ở đó, sắc mặt cũng không tốt, lúc đang nghĩ xem có nên rời đi hay không.

Thì ông nội Hoắc vẫy tay với ông ta: “Ông Ngô, qua đây đánh với ông cháu tôi ván tiếp theo”

Ông Ngô không muốn nhìn thấy thái độ tùy ý này của ông đối với mình nên hừ lạnh một tiếng: “Ông bảo tôi đánh cờ thì tôi sẽ đánh cờ à, ông là cái thá gì mà vênh mặt hất hàm lên sai khiến, tôi không thèm đánh”

Ông nội Hoắc bình tĩnh phe phẩy quạt gió, nói với Bạch Hoài An đang ở một bên: “Hoài An, nhất định là ông ta không tự tin, sợ thua mất mặt trước mặt bậc con cháu đây m Câu nói này nghe không lọt một chút nào, người bên cạnh phát ra tiếng cười đắc ý.

Ông Ngô nghe được những lời này thẹn quá hóa giận, cho dù biết là chiêu khích tướng nhưng vẫn tức giận xông tới: “Ông cũng muốn xem xem một thăng nhóc đầu bù tóc rối đánh cờ có thể lật ngược ván cờ như thế nào”

Nói sau thì trực tiếp ngồi xuống đối diện với Hoắc Tùng Quân, bày quân cờ ra rồi trừng mắt nhìn về phía Hoắc Tùng Quân nói: “Đánh đi! Để ông xem hôm nay thắng nhóc cháu có thể thắng được ông hay không”

Hoắc Tùng Quân thản nhiên nhìn ông cụ Ngô, nụ cười trong trẻo nói: “Không dám làm, nghe nói ông cụ đây có tái đánh cờ hay, cháu cũng không dám so sánh với ông.”

Ngoài miệng thì nói vô cùng khiêm tốn nhưng động tác lại vô cùng qua loa đại khái.

Vừa bắt đầu vẻ mặt của ông cụ Ngô còn bình tĩnh, về sau lông mày ngày càng nhíu chặt lại, thời gian suy nghĩ càng lúc càng lâu.

Bạch Hoài An đến gần ông nội Hoắc nhỏ giọng nói: “Ông nội, lúc nào ông mới ra tay?”

Ông cụ nháy mắt ra hiệu cho cô: “Xem cho kỹ đây”

Nói xong ông bình tĩnh thong thả đi tới phía sau ông cụ Ngô, trực tiếp đưa tay ra nhổ một sợi tóc của ông ta.

Hành động của tuỳ tiện này khiến Bạch Hoài An và Hoắc Tùng Quân có hơi kinh ngạc một chút.

Chỉ đơn giản như vậy thôi sao? Đơn giản như vậy mà đã nhổ được tóc ra rồi? Ông cụ đây cũng quá thẳng thắn rồi, quá đơn giản thô lỗ.

Ông cụ Ngô bị đau một chút, quay đầu lại nhìn thì thấy ông nội Hoắc đang đứng ở phía sau mình, giận dữ nói: “Ông Hoắc, ông làm cái gì vậy!”

Ông nội Hoắc nhíu mày lại, cầm cọng tóc vừa mới nhổ trong tay xoay qua xoay lại đưa xuống, nhìn vào ông cụ Ngô rồi thở dài một hơi: “Ông Ngô, sao gần đây tóc ông bạc trắng hết cả thế này, có chuyện gì phiền lòng sao?”

Ông cụ Ngô nghe vậy, sờ sờ tóc mình, vẻ mặt tức giận nói: “Liên quan gì đến ông! Ông cũng không nhìn vào ông xem không phải ông cũng một đầu tóc bạc kia à!”

Ông nội Hoắc lắc đầu: “Đâu có giống nhau, lúc trước tôi đâu có nhuộm đen, của tôi đây là vẻ đẹp tự nhiên, còn ông đã nhuộm đen rồi còn có tóc trắng trông lôi thôi lếch thếch, phải đi nhuộm lại”

“Tôi nhuộm tóc hay không không cần ông phải quan tâm, ông không thể để cho tôi đánh xong ván cờ được à.

Hay là ông đang lo lắng rằng cháu trai nhà ông sẽ thua dưới tay tôi nên cố ý gây rối như vậy?”

Nói đến vế sau, ông cụ Ngô tự cảm thấy mình nói như vậy là đúng, bởi vì với tính cách không biết xấu hổ của ông Hoắc thì nói không chừng thật sự có thể làm ra loại chuyện như thế này.

Ông nội Hoắc nghe vậy lạnh lùng cười nhạo một tiếng: “Cháu trai nhà tôi muốn thắng không cần tôi phải ra tay, ông cúi đầu xuống nhìn xem”

Ông cụ Ngô không rõ nguyên nhân là gì, cúi đầu xuống nhìn thoáng qua thì thấy một ngón tay trắng nõn thon dài, cầm quân cờ hạ xuống bàn cờ.

“Chiếu tướng”

Hoắc Tùng Quân nói xong, ngửa đầu cười với ông ta một cái vô cùng đẹp trai nói: “Cảm ơn ông Ngô đã nhường cho cháu”

Ông cụ Ngô chau mày mắt khoá chặt vào bàn cờ, sắc mặt vô cùng khó coi.

Vừa rồi ông ta không hề nhẹ tay với Hoắc Tùng Quân một chút nào mà ngược lại còn dùng hết toàn bộ sức lực, vậy và vẫn bị Hoắc Tùng Quân thắng một cách nhẹ nhàng như vậy.

Có thể nhìn thấy được tâm trí của một người khi xem người đó đánh cờ.