Cô Vợ Mù, Ly Hôn Anh Không Đồng Ý

Chương 34: Bới xương đào tủy




Lâm Bách Châu nhìn xuyên qua cửa sổ, thấy Hoắc Tùng Quân rời đi, trong lòng cười nhạt, anh ta quay đầu gọi video cho Bạch Hoài An.

Bạch Hoài An vừa mới từ công viên tưởng niệm về đến nhà, nhận được cuộc gọi video của Lâm Bách Châu, vừa nhận cuộc gọi một cái cô liền nhìn thấy trên làn da thịt trắng nõn của anh ta có một vết tím bầm, cô ngây người: "Bác sĩ Lâm, mặt anh bị sao vậy, sao đột nhiên lại có thêm nhiều vết thương như vậy đến như vậy, có phải là người nhà anh lại làm khó anh không?" | Giọng của cô cuống cuồng, sáng sớm hôm nay lúc chia tay, anh ta vẫn còn bình thường.

"Bác sĩ Lâm, thật xin lỗi, là tôi đã hại anh, nếu như không phải là vì anh chữa mắt cho tôi, anh cũng sẽ không rời khỏi nhà lâu như vậy, anh có cần tôi qua đó giải thích một chút cho người nhà anh không."

"Vết thương không phải người nhà anh đánh" Lâm Bách Châu cắt ngang lời của cô, ánh mắt anh ta chăm chú nhìn chằm chằm vào cô: "Hoắc Tùng Quân nghe nói anh quay về, anh ta xông vào trong nhà anh, truy hỏi tung tích của em"

Bạch Hoài An đứng ngây người ra, lại nghĩ tới lời của người trông coi vườn, mới trở về ngày đầu tiên, cô đã nghe được nhiều lần cái tên Hoắc Tùng Quân này, cô đã quyết định quên đi anh, buông bỏ anh, tại sao anh hết lần này tới lần khác như âm hồn không tiêu tan vậy.

"Những vết thương này đều là do anh ta đánh sao?"

Lâm Bách Châu gật đầu một cái, xít lại gần ống kính, da của anh ta rất trắng, nên vết thương ở trên mặt anh ta có chút dữ tợn đáng sợ.

"Thật ra thì vết thương cũng không nặng, chỉ hơi đau một chút thôi"

"Đã bộ dáng như thế này rồi, còn không nặng sao!" Bạch Hoài An hít vào trong một hơi: "Anh ta dựa vào cái gì động tay động chân với anh, tôi và anh ta có liên quan gì đến nhau cơ chứ, anh ta có tư cách gì mà làm như vậy. Bác sĩ Lâm, anh tại sao lại mặc cho anh ta đánh anh như vậy!"

"Hoài An, em không nên tức giận" Lâm Bách Châu cười một tiếng, làm động tới vết thương trên mặt, đau đến mức theo bản năng anh rít một hơi: "Anh cũng đánh lại anh ta".

Bạch Hoài An hừ lạnh một tiếng: "Đánh thật hay, đúng là đáng đánh. Vô duyên vô cớ chạy tới nhà anh đánh anh, hiện tại tôi và anh ta đã ly dị, anh ta đúng là bị điên rồi."

Lâm Bách Châu đối với những lời cô nói rất hài lòng, anh ta thấy mục đích của mình đã đạt tới, lúc này anh ta. mới tiến vào vấn đề chính: "Hoài An, bây giờ anh bị nhốt ở trong nhà, ba ngày sau là sinh nhật bố của anh, đến ngày hôm đó anh mới có thể đi ra ngoài. Em có muốn tới nhà anh tham gia vào bữa tiệc sinh nhật của bố anh không?"

"Tôi?" Bạch Hoài An chỉ vào mình.

Lâm Bách Châu gật đầu một cái: "Ngày hôm đó, Hoắc Tùng Quân và An Bích Hà cũng sẽ đến đây, em cũng nên. | lộ diện ở thời điểm đó".

Bạch Hoài An nghe thấy lời này, trong mắt cô thoáng qua một tia hận thù, cô sẽ không bỏ qua cho An Bích Hà, nhưng bây giờ lại có một vấn đề.

Cô có chút do dự: "Bác sĩ Lâm, nếu như tôi và An Bích Hà gặp mặt, tuyệt đối sẽ là một cuộc hỗn loạn máu chảy thành sống, nhưng đây lại chính là bữa tiệc sinh nhật của bố anh... nếu như trong bữa tiệc có chuyện gì xảy ra, bố của anh nhất định sẽ tức giận".

Lâm Bách Châu nghe xong lời này, trong mắt thoáng qua một nụ cười châm biếm.

Tính cách của Hoài An quá tốt, cho dù là trong lòng có hận thù, cũng sẽ theo bản năng mà lo nghĩ cho người khác trước, không muốn gây thêm phiền phức cho người khác.

"Không cần lo lắng, có anh ở đó, sẽ không xảy ra chuyện gì được đâu" Trên mặt Lâm Bách Châu tràn đầy sự ấm áp dịu dàng: "Có điều, nếu như em lo lắng bố anh tức giận, thì em có thể giả bộ làm bạn gái của anh, đến lúc đó đều là người một nhà, thì bố anh sẽ không tức giận nữa".

Bạch Hoài An nghe thấy lời này, trên mặt thoáng qua sự lúng túng: "Bác sĩ Lâm, anh đừng có nói đùa" Sở Minh Nguyệt từ trong phòng đi ra, vừa hay nghe được những lời này, liền nhiều chuyện tiến tới nghe lén.

Lâm Bách Châu chú ý thấy cô không được tự nhiên, anh ta cười một tiếng chuyển qua chuyện khác: "Đúng vậy, anh chỉ đùa chút thôi. Về quần áo dự buổi tiệc, nếu như em không có, anh có thể giúp em."

"Có, tôi có quần áo dự tiệc" Bạch Hoài An vội vàng trả lời, đã làm phiền tới Lâm Bách Châu như vậy rồi, chuyện quần áo sự tiệc dĩ nhiên phải tự mình giải quyết.

"Vậy được, ba ngày sau, buổi chiều sáu giờ, anh sẽ đến đón em" Hai người hẹn xong sau, liền cúp video.

Sở Minh Nguyệt cười hì hì từ phía sau nhào qua, ôm lấy eo của Bạch Hoài An: "Hoài An, Bác sĩ Lâm này tâm tư. thật sâu xa đó."

Bạch Hoài An không kịp phản ứng lại những gì mà cô ấy nói gì, vẻ mặt nghi ngờ: "Cái gì?" "Không có gì!" Sớ Minh Nguyệt thấy cô có vẻ như không hiểu, nên cũng không cố ý nói gì thêm, Bác sĩ Lâm này

mặc dù nhìn bộ dạng có vẻ rất thích Hoài An, nhưng trong lòng anh ta đang nghĩ như thế nào thì không ai biết được cả.

Người đời nói biết người biết mặt nhưng không biết lòng, trước kia Hoài An đã từng bị tổn thương một lần, nếu như nữa muốn tiến tới thêm một đoạn cảm tình mới, nhất định phải làm rõ được toàn bộ tâm tư của người đàn ông đó mới có thể nói tiếp được, đừng để đến lúc đó lại bị lừa gạt.

"Hoài An, ba ngày sau, cậu sẽ phải nhìn thấy đôi cẩu nam nữ đó, cậu có cảm thấy căng thẳng hay không"

Bạch Hoài An lắc đầu một cái: "Tớ lại cảm thấy không căng thẳng, tới thành phố An Lạc, sớm muộn gì cũng phải chạm mặt với bọn họ. Chỉ là có một số chuyện tớ không hiểu."

Cô đem chuyện mình nghe được ở khu mộ, còn có việc Hoắc Tùng Quân xông tới nhà của Lâm Bách Châu truy | hỏi về tung tích cô nói ra.

Sở Minh Nguyệt vừa nghe những lời đó người cô như cứng lại, tại sao khi nghe những lời mà Hoài An nói, cô ấy có cảm giác như tình cảm của người chồng trước này đối với cô vẫn chưa dứt, một kiểu tình cảm rất sâu đậm.

"Tên Hoắc Tùng Quân có phải là đang thích cậu không! Không thể nào quên được cậu, còn muốn dây dưa lại gần cậu?"

Bạch Hoài An trợn to hai mắt, theo bản năng cô lắc đầu: "Không thể nào, trước kia anh ta nói cưới tớ là vì An | Bích Hà, làm sao anh ta có thể thích tớ được chứ"

"Vậy tại sao trong thời gian cậu không ở đây, anh ta lại thường xuyên đi tế bài bác gái? Khi biết được Lâm Bách. Châu trở về, ngay lập tức tìm tới cửa truy hỏi tung tích của cậu?"

Sở Minh Nguyệt hỏi cô những lời này, Bạch Hoài An trầm tư suy nghĩ, cô cũng không hiểu tại sao lại như vậy.

Rõ ràng trước kia, chính miệng Hoắc Tùng Quân nói, anh ta không thích cô, chính miệng nói ba năm qua đều là đang lợi dụng cô.

Đều nói trái tim phụ nữ khó tìm như mò kim dưới đáy biển, Hoắc Tùng Quân hành động như vậy, quả thật làm cho Bạch Hoài An có chút khó hiểu.

Sở Minh Nguyệt nhìn bộ dạng mơ màng của cô, đột nhiên mở miệng hỏi: "Nếu như Hoắc Tùng Quân thích cậu, cậu sẽ trở lại bên cạnh anh ta chứ?"

Bạch Hoài An nghe xong lời này, điên cuồng lắc đầu: "Không đời nào, tớ dù có phải nhảy từ trên lầu xuống, chết bên ngoài, tớ cũng sẽ không quay lại với anh ta. Huống chi, Hoắc Tùng Quân... người mà anh ta thích không phải là tớ!".

Sở Minh Nguyệt trầm mặc suy nghĩ: "Vậy còn cậu, cậu có thích anh ta không?"

Ngón tay của Bạch Hoài An nắm chặt lại, cô gắt gao cắn lấy môi dưới, hồi lâu mới nói: "Minh Nguyệt, tớ yêu anh ta ba năm, ba năm này, trong cuộc sống và cuộc đời của tớ chỉ có một mình anh ta, tớ xem anh ta như là người thân cận nhất với mình, người tớ yêu, bạn bè, người nhà, những thứ tình cảm này đã ăn sâu vào tận trong xương tủy, nếu muốn bới ra, thì sẽ đau khổ như là cắt xương lấy tủy vậy".

| Vừa nói hốc mắt của cô có chút đỏ ửng lên, cô quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ: "Từ một năm trước khi anh ta buông bỏ cứu tớ, tớ đã quyết định cắt đứt hoàn toàn tình yêu với anh ta, nhưng một người mà tớ đã từng yêu nhiều như vậy sao có thể dễ dàng quên đi được cơ chứ, bây giờ khi tớ nghe thấy tên của anh ta cũng sẽ theo bản năng mà thắt chặt trái tim mình lại. Có lẽ thời gian lâu hơn một chút, dài hơn ba năm, tớ có thể từ từ quên đi anh ta."

Sở Minh Nguyệt nhìn bộ dạng nhỏ bé quật cường không rơi một giọt nước mắt của cô, cô ấy cảm thấy vô cùng. đau lòng, cô ấy ôm lấy cổ của cô, đem cô ôm chặt vào trong lồng ngực.

"Hoài An, chúng ta không suy nghĩ những chuyện này nữa, xem như là không có một người như anh ta đi" Sở Minh Nguyệt nổi nóng với chính mình tại sao lại hết lần này tới lần khác nhắc tới chuyện đau lòng đó, cô ấy vội. vàng nói sang chuyện khác: "Chúng ta trước hết hãy suy nghĩ xem, ba ngày sau trong buổi tiệc cậu sẽ mặc cái gì, nhất định phải lộng lẫy đến mù đôi mắt chó của người phụ nữ kia".

Hồi lâu sau, giọng của Bạch Hoài An có chút buồn buồn từ trong vòng tay của Sở Minh Nguyệt truyền tới. "Minh Nguyệt, trước lúc đó, thì cậu có thể bỏ tớ ra trước được không, ngực của cậu... sắp làm tớ chết ngạt rồi."

Nhà họ Lâm, Lâm Bách Châu đặt điện thoại di động xuống, nhớ tới những lời mà Bạch Hoài An đã nói, anh ta sờ lên vết thương trên mặt mình, khẽ cười nhẹ một cái.

Có thể khiến cho Hoài An càng ghét Hoắc Tùng Quân hơn, bị thương thế này cũng coi như đáng.

Đang suy nghĩ, Lâm Bách Vĩ bưng một đĩa trái cây tới, ngó lên ngó xuống rồi đi vào trong phòng, nhìn thấy nụ cười ấm áp trên mặt của Lâm Bách Châu, anh ta nhíu mày một cái.

"Minh này, đang nghĩ gì vậy, cười cũng vui vẻ như vậy!"

Lâm Bách Châu liền thu lại nụ cười của anh ta, anh ta lạnh lùng nhìn người anh không biết điều của mình nói: “Anh vào đây làm gì?”

"Không có gì!" Lâm Bách Vĩ sờ lên mũi một cái, vẻ mặt không được tự nhiên nói: "Không phải là gần một năm rồi anh em mình không gặp nhau rồi sao, đến tán gẫu với em một chút thôi mà."

Lâm Bách Châu liếc anh ta một cái, trên gương mặt tuấn tú dịu dàng như ngọc tràn đầy lạnh lùng, anh ta giễu cợt nói: "Em thấy, là anh đang muốn giúp người anh em tốt của anh moi móc thông tin từ trong miệng của em thì đúng hơn!"

Bị mình em trai nhìn thấu tâm tư, Lâm Bách Vĩ cũng dứt khoát không vòng vo nữa: "Minh, một năm qua Tùng Quân đã sống rất đau khổ, một năm qua anh không hề thấy cậu ấy cười lấy một cái. Cậu ấy thật sự đã hối hận rồi, cũng là thật lòng yêu cô gái Bạch Hoài An đó, em xem thế nào có thể.."

“Không thể!” Lâm Bách Châu lạnh lùng từ chối: “Nếu như hối hận có tác dụng, vậy thì nếu như giết người xong đi xin lỗi một câu có phải sẽ không bị đền tội không?

“Sao có thể giống nhau được chứ...”

“Sao lại không giống nhau chứ!” Lâm Bách Châu trợn mắt nhìn anh của mình một cái: “Hoắc Tùng Quân lúc đó đưa ra quyết định như vậy, không phải là đang ép Hoài An đi chết sao, chuyện này với chuyện giết người có khác biệt gì cơ chứ”.

Lâm Bách Vĩ trầm mặc một lát, sau đó nói: “Nhưng cho dù là như vậy, thì đó cũng là chuyện gia đình của hai vợ chồng bọn họ, em là người ngoài, có chuyện gì người trong nhà họ tự giải quyết với nhau, em chen chân vào làm cái gì chứ!”

“Em không phải là người ngoài” Lâm Bách Châu bỗng nhếch mép cười một cái: “Em thích Bạch Hoài An, nói không chừng cô ấy sau này là em dâu của anh đấy”.

Lâm Bách Vĩ ngạc nhiên nhìn anh ta: “Em, em và Bạch Hoài An yêu nhau sao?”

Không phải chứ, không phải chứ, nếu như Hoắc Tùng Quân biết được chuyện này, ai biết tên điên đó sẽ làm ra chuyện gì cơ chứ!

“Bây giờ vẫn chưa, nhưng đây là chuyện sớm muộn gì cũng xảy ra”. Vừa nói xong lời, Lâm Bách Vĩ mới yên tâm bình tĩnh lại, không yêu nhau là được rồi.

Lâm Bách Châu thấy biểu hiện của anh trai khác thường, đột nhiên hỏi: “Nếu như em và Hoắc Tùng Quân cùng tranh nhau theo đuổi Bạch Hoài An, anh sẽ đứng về phía ai?”

- -------------------