Hoắc Tùng Quân suýt chút nữa là thề độc, thấy Bạch Hoài An không tin, anh đưa điện thoại di động cho cô, trong đó rõ ràng là lịch sử trò chuyện của anh và Triệu Khôi Vĩ.
Lúc này Bạch Hoài An mới nới lỏng tay, nhìn anh một cái: “Gọi điện thoại cho Triệu Khôi Vĩ mà còn lén lút như vậy.”
Hoắc Tùng Quân vẻ mặt vô tội, thấy cô phải đi lập tức xoay người một cái, trực tiếp ép cô lên vách tường, cọ cọ mũi mình vào chiếc mũi nhỏ nhắn của cô, giọng nói trâm thấp từ tính mang theo chút khàn khàn: “Vừa mới đổ oan cho anh đã muốn chạy rồi”
“Tay tay tay, tay anh vẫn còn bị thương, không muốn có tay nữa sao!”
Bạch Hoài An vội vàng cầm tay anh, dạy bảo: “Quấn băng vải còn không thể nhắc nhở anh cẩn thận hơn được sao?”
Hoắc Tùng Quân bị bộ dáng căng thẳng của cô, hơi dừng lại một chút, vẻ tà mị vừa mới xuất hiện trên mặt cũng dừng lại, đưa tay sờ mũi, thấp giọng nhận lỗi: “Thật xin lỗi, anh quên mất”
“Phải để cho anh đau mới được, nếu không không thể nhớ lâu được”
Bạch Hoài An bóp bóp gương mặt nhỏ nhắn, cầm lấy cánh tay anh hừ lạnh một tiếng.
Hoắc Tùng Quân thấy cô như vậy, bước đến, hôn xuống môi cô: “Anh thật sự biết sai rồi mà, Hoài An, đừng nóng giận ma.
“Hừi”
Bạch Hoài An không chịu lép vế với dáng vẻ này của anh.
Nhưng Hoắc Tùng Quân là ai chứ, da mặt anh đã dày từ lâu, nhất là khi đọc cái giáo trình 21 ngày phản công của lốp dự phòng, lúc này tay phải anh đỡ lấy gương mặt nhỏ nhắn, hôn xuống trán cô, rồi dọc theo sống mũi hôn xuống khóe môi cô.
Hơi thở của Bạch Hoài An vô thức ngừng lại, hai má đỏ hồng. . Cập nhật truyện nhanh tại ( trumt ruyen.o r g )
Hoắc Tùng Quân cười nhẹ bằng cổ họng, lúc chuẩn bị xâm nhập vào khoang miệng cô lại đột nhiên nghe tiếng Trần Thanh Minh mở cửa phòng.
Tóc Trần Thanh Minh xõa tung, vẻ mặt mờ mịt nhìn đôi tình lữ ở góc tường cách đó không xa.
Hoắc Tùng Quân hơi cong người đều chỉnh theo chiều cao của Bạch Hoài An, ngón tay nâng cằm cô, môi dừng lại bên môi cô.
Nghe được tiếng mở cửa, hai người đều quay đầu nhìn về phía Trần Thanh Minh.
Trần Thanh Minh sửng sốt hồi lâu mới hoàn hồn lại, tựa như không có việc gì đi ngang qua hai người, vào toilet, vừa đi vừa ân cần nói: “Ân ái làm phiền xem tình huống một chút, người trẻ bây giờ thật sự là không kiềm chế được mà..”
Trán Hoắc Tùng Quân giật giật, hít một hơi thật sâu mới miễn cưỡng không để mình bước đến đá cho Trần Thanh Minh một cái.
Có lẽ anh ta đã quên rằng, đây chính là nhà của anh và Bạch Hoài An, nếu Trần Thanh Minh không mặt dày ở lại đây, hai người muốn hôn thế nào thì hôn, muốn hôn ở đây thì hôn ở đó, còn phải xem tình huống làm gì.
Hai má Bạch Hoài An ửng đỏ đẩy Hoắc Tùng Quân ra, bị Trần Thanh Minh nhìn thấy việc này, mặc dù có chút xấu hổ nhưng cũng không xấu hổ như trước nữa, sau một loạt chuyện ngoài ý muốn của Triệu Khôi Vĩ, cô đã chai mặt từ lâu rồi.
Hoắc Tùng Quân thấy Hoài An đẩy mình ra đi vào phòng.
Anh quay đầu liếc mắt về phía toilet một cái, vừa lúc thấy Trần Thanh Minh bước ra.
Trần Thanh Minh thấy hai mắt anh tối sầm nhìn về phía mình, lui về sau mấy bước, ôm lấy ngực mình: “Tổng giám đốc.
Hoắc, đừng dùng loại ánh mắt bất mãn như thế để nhìn tôi, tôi không thích đàn ông đâu”
Ngón tay Hoắc Tùng Quân giật giật, thật sự muốn bóp chết cái tên không biết xấu hổ này.
“Nếu cậu dám nói một câu nữa tôi sẽ truyền suy nghĩ của cậu ra ngoài, cậu suy nghĩ cho kỹ đi.”
Vẻ mặt Trần Thanh Minh ngưng trọng, thấy Hoắc Tùng Quân phải đi lập tức vội vàng chạy đến ngăn cản, vẻ mặt khẩn cầu: “Tổng giám đốc Hoắc, tôi biết sai rồi không được sao, về sau tôi không dám nói bậy nữa, anh đừng nói cho người khác, please, please.”
“Buông ra!”
Hoắc Tùng Quân nhìn người đang ôm đùi mình, gương mặt anh tuấn nhăn thành một cục, mất hết hình tượng của Trần Thanh Minh, hít sâu một hơi.
Trần Thanh Minh mặt dày mày dạn ôm đùi anh: “Nếu anh không đồng ý với tôi tôi sẽ không buông tay đâu.”
Vốn dĩ anh ta đã rất sợ Hoắc Tùng Quân, nhưng sau hai ngày ở chung với anh dưới một mái nhà, Trần Thanh Minh biết, Hoắc Tùng Quân cũng không lạnh nhạt vô tình như người ta đồn đãi, ngược lại, anh không tùy tiện ức hiếp người khác, thậm chí còn dễ nói chuyện hơn hẳn những phú nhị đại mà anh ta quen biết.
Hoắc Tùng Quân không nhìn dáng vẻ không biết xấu hổ của anh ta, đột nhiên không biết nên làm cái gì bây giờ.
“Cậu buông tôi ra, tôi sẽ không nói cho người khác”
“Thật sao? Anh thề đi, vừa nãy tôi còn nghe anh thề với Hoài An đó!”
Trần Thanh Minh không tin.
Hoắc Tùng Quân cúi đầu nhìn anh ta, thật sự muốn một phát đá văng anh ta mà.
“Được, tôi thề, tôi sẽ không nói tâm tư của cậu ra ngoài”
Đời này đừng nghĩ tôi sẽ giúp anh theo đuổi Sở Minh Nguyệt.
Hoắc Tùng Quân oán thâm một câu trong lòng.
Trùng hợp lúc này, Bạch Hoài An chờ trong phòng mãi vẫn chưa thấy Hoắc Tùng Quân trở về, đẩy cửa phòng nhìn thoáng qua bên ngoài, kết quả lại thấy hai người đàn ông đang ôm nhau.
Trần Thanh Minh ôm đùi Hoắc Tùng Quân, ngửa đầu tỏ vẻ đáng thương nhìn anh.
Hoắc Tùng Quân cúi đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ, thâm tình nhìn anh ta.
Bạch Hoài An dừng lại một chút, ánh mắt đột nhiên trở nên phức tạp lại quỷ dị: “Tình cảm của hai người thật tốt”
Trần Thanh Minh đột nhiên buông Hoắc Tùng Quân ra, khoa trương lui về phía sau, nhìn Bạch Hoài An lắc mạnh đầu: “Không phải như cô thấy đâu…”
Khóe môi Hoắc Tùng Quân co rút một chút, nếu anh nhớ không lầm, đây là điều thứ ba trong giáo trình 21 ngày phản công của lốp dự phòng sao.
Trần Thanh Minh cử chỉ điên rồ, học xong chiêu trò lại áp dụng lung tung! Bạch Hoài An nghiêng đầu nhìn Trần Thanh Minh, lại quay đầu nhìn về phía Hoắc Tùng Quân: “Anh ta bị sao vậy? Nhìn như đàn bà vậy”
Hoắc Tùng Quân bước nhanh về phía cô, kéo tay cô đi vào trong phòng: “Đừng đụng vào cậu ta, diễn trò linh tinh”
“Em hiểu rồi, sau lần trước Trần Thanh Minh diễn trò lừa An Bích Hà, anh ta lập tức như bị trầm mê.
Em còn đề nghị anh ta sau này mở một công ty diễn viên, nói không chừng còn có thể trở thành một ảnh đế đó”
Hai người nói xong, đi vào phòng ngủ đóng sập cửa lại, phòng khách lập tức trở nên yên lặng.
Trần Thanh Minh cứ như vậy ngây ngốc đứng tại chỗ, vẻ mặt hoài nghi nhân sinh: “Tôi bị coi nhẹ sao?”
Xem ra chiêu này không có tác dụng, sau này không dùng nữa.
Trần Thanh Minh nghĩ, quay đầu chuẩn bị quay về phòng mình, lúc đi ngang qua cửa phòng Sở Minh Nguyệt thì dừng lại một chút, ánh mắt trở nên dịu dàng.
Bên trong không có chút âm thanh nào, hẳn là cô ấy đang ngủ.
Hôm nay phát sinh chuyện đáng sợ như vậy, hẳn là cô ấy cũng mệt mỏi.
“Ngủ một giấc thật ngon đi, ngày mai lại là một ngày tốt đẹp”
Trần Thanh Minh nhẹ giọng nói với cửa phòng một câu, xoay người rời đi.
Phòng Sở Minh Nguyệt.
Cô ấy cũng không có ngủ mà nhìn trần nhà.
Những chuyện đã xảy ra hôm nay cứ một mực chạy trong đầu cô ấy.
Gương mặt dữ tợn của Phương Ly kia được phóng đại, trong tay cô ta cầm một cái chai màu nâu đục, giội lên mặt cô ấy.
Tưởng tượng đến cảnh tượng kia, cơ thể cô ấy liền run rẩy một chút, vô thức nhắm mắt lại.
Thật là đáng sợ.
Thật sự là quá đáng sợ.
Cô ấy đã sống nhiều năm vậy rồi, đây là chuyện đáng sợ nhất mà cô ấy gặp phải.
Lúc cô ấy bị Trần Thanh Minh kéo lại, đầu óc cô ấy trống rỗng, cơ thể không ngừng run rẩy.
Nhưng cũng bởi vì Lâm Bách Châu bị thương, tất cả mọi người đều rối loạn hỗ trợ, cô ấy tạm thời đè nén toàn bộ sự sợ hãi xuống, biểu hiện vô cùng bình thường, tựa như không hề bị ảnh hưởng gì.
Nhưng thật ra cô ấy rất sợ.
Sở Minh Nguyệt muốn tim Bạch Hoài An tâm sự, nhưng nghĩ đến hôm nay cô cũng là một trong những người bị hại, chỉ sợ là cũng cần an ủi.
Lúc này cô và Hoắc Tùng Quân đang ở cùng một chỗ.
Cô ấy mới không đi quấy rầy người ta đâu.
Năm trên giường do dự một hồi, Sở Minh Nguyệt gọi điện cho Châu Hữu Thiên.
Chuông kêu một hồi lâu nhưng không có ai trả lời.
Video cũng vậy.
Bây giờ còn chưa đến mười giờ.Thời gian Châu Hữu Thiên làm việc và nghỉ ngơi họ biết rất rõ, bây giờ anh ta không có khả năng là đã ngủ rồi.
Sắc mặt Sở Minh Nguyệt thay đổi, cuối cùng thở dài, vào lúc cô ấy cần người chia sẻ nhất lại không thể liên lạc với Châu Hữu Thiên được.
Cô ấy đặt điện thoại di động xuống, buộc mình ngủ đi, một lúc sau, lúc Sở Minh Nguyệt đang mơ mơ màng màng, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Là có người gọi video đến.
Cô ấy mở to mắt ra nhìn thấy trên di động là ảnh của Châu Hữu Thiên thi cụp mí mắt.
Thật lâu sau mới chấp nhận cuộc gọi khuôn mặt mệt mỏi của Châu Hữu Thiên xuất hiện trên màn hình.
“Minh Nguyệt, xin lỗi nhé, vừa rồi anh không thấy video call của em”
Sở Minh Nguyệt nhìn gương mặt đẹp trai trên màn hình, trầm mặc hỏi Châu Hữu Thiên cảm nhận được cảm xúc của cô ấy, mím môi, thật cẩn thận nói: “Em tức giận sao?”
Sở Minh Nguyệt không giấu diếm, gật đầu: “Đúng, bây giờ em rất giận anh, đã hai ngày anh không liên lạc với em rồi, anh có biết hôm nay em gặp chuyện gì không hả?”
“Anh biết”
Châu Hữu Thiên gật gật đầu.
Tức giận vừa hiện lên trên mặt Sở Minh Nguyệt hơi ngừng lại một chút: “Anh biết sao?”