“Bạch Hoài An, hai người mau lại đây ăn hoa quả” Giọng nói âm trầm của Hoắc Tùng Quân vang lên, rất lâu sau mới có thể kìm nén lại được cảm giác ghen tuông trong lòng, mở miệng cắt đứt bầu không khí ấm áp của hai người.
Quả nhiên hai người lập tức tách ra.
Bạch Hoài An không hề phát hiện ra cảm xúc của Hoắc Tùng Quân, nhìn hoa quả thơm ngọt, căng tròn mọng nước, vội vàng kéo Sở Minh Nguyệt đi tới: “Biết cậu thích ăn nhất là xoài, tối hôm qua nhà họ Hoắc gửi tới đó, vô cùng to, vô cùng thơm ngọt”
Tính cách của Sở Minh Nguyệt vô cùng nhạy cảm tỉnh tế, ngay sau đó phát hiện ra sự khác thường của Hoắc Thùng Quân. Tâm trạng của cô ấy cũng tốt lên rất nhiều, càng nắm chặt không rời bàn tay trắng mềm nõn nà của Bạch Hoài An, thân thiết nói: “Thế à, Bạch Hoài An cậu tốt thật đấy, còn nhớ rằng tớ thích ăn nhất là xoài”
“Đấy là điều đương nhiên, cậu đã người bạn tốt nhất của tớ mà” Bạch Hoài An nhận ra được, đưa một miếng xoài đã được cắt sẵn lên miệng của Sở Minh Nguyệt.
Sở Minh Nguyệt cố ý tỏ ra bộ dạng vô cùng hạnh phúc khóe mắt khẻ tiếc Hoắc Thùng Quân. Nhìn thấy gương mặt đẹp trai lạnh lùng của anh đã đen kịt lại, tâm trạng của cô ấy càng thêm vui vẻ. Quả nhiên người xưa nói không sai, làm cho người khác không thoải mái, bản thân mình sẽ càng thoải mái hơn.
Người xưa đúng là không lừa dối tôi.
Vào lúc mà Hoắc Tùng Quân đã nhãn nhịn đến cực điểm cảm xúc của mình, đột nhiên bên ngoài có tiếng chuông cửa reo lên.
Phản ứng đầu tiên của tất cả mọi người ở đây chính là, có thể người đến là Châu Hữu Thiên.
Dù sao thì bạn gái muốn sống ở đây vài hôm, người làm bạn trai cũng không thể không lộ mặt chứ.
Nhưng điều khiến người ta ngạc nhiên chính là, người đứng ở trước cửa không phải là người mà họ nghĩ đến.
Bạch Hoài An kéo vai của Hoắc Tùng Quân ra, ngó đầu ra ngoài nhìn, đối diện với đôi mắt thờ ơ của Trần Thanh Minh.
Sau đó nhìn thấy hành lý ở bên cạnh chân của anh ta, vô cùng nghỉ ngờ.
“Anh đang làm gì vậy?”
Trần Thanh Minh đang định trả lời cô, kết quả là khi ngước mắt lên lại nhìn thấy Sở Minh Nguyệt.
Cô ấy mặc một bộ váy màu trắng, mái tóc xoăn dài đằng sau lưng, toàn thân toát lên vẻ lạnh lùng, thanh khiết, không nhiễm bụi trần.
Khi đôi mắt ngây thơ nhìn qua đó, cơ thể của Trần Thanh Minh bất giác xoản chặt lại, trên gương mặt điển trai lộ ra nụ cười ngây ngốc: “Thật là tình cờ, em cũng ở đây”
Bạch Hoài Ai Cô nhớ là tối hôm qua đã nói rõ với Trần Thanh Minh, Minh Nguyệt sẽ tới đây ở, sao con người này lại tỏ ra bộ dạng vô tình gặp gỡ như vậy.
Bạch Hoài An ngây ngốc không hiểu, nhưng người ngoài cuộc như Hoắc Tùng Quân, đặc biệt là người ngoài cuộc vô cùng tinh ý, lập tức phát hiện ra điều kỳ lạ của Trần Thanh Minh.
Thằng nhóc này, không phải là…
Anh cẩn thận nhìn sang Sở Minh Nguyệt, nhận thấy biểu cảm của cô không có gì khác thường, có lẽ cũng không hề phát hiện ra tâm tư của Trần Thanh Minh.
Sở Minh Nguyệt nhìn thấy bộ dạng ngây ngốc của Trần Thanh Minh, cười nhẹ nói: “Đúng vậy, tình cờ thật đấy”
Nụ cười của nữ thần xinh đẹp mê người, nụ cười trên mặt của Trần Thanh Minh càng thêm ngây ngốc.
Bạch Hoài An nhìn chăm chằm vào chiếc va li bên chân của Trần Thanh Minh, tiếp tục hỏi: “Trần Thanh Minh, anh vẫn chưa nói cho tôi biết, anh xách va li tới đây làm gì?”
“Vào nhà rồi nói, đứng ở ngoài không tiện”
Bây giờ Trần Thanh Minh mới quay người lại, nhấc chiếc va li nhỏ của mình lên, vừa nói vừa bước vào nhà vô cùng tự nhiên.
“Không phải trước đây Phương Ly vẫn luôn đeo bám tôi, còn dám vào nhà của tôi hay sao? Chỗ ở của tôi cũng không an toàn, nên là tôi bán nhà đi rồi”
Trần Thanh Minh nói tiếp, tay nắm chặt lấy hành lý của mình, giọng nói vô cùng đáng thương: “Tất cả đồ đạc của tôi đều để ở nhà họ Trần rồi, nghe nói Minh Nguyệt đến ở nhà cô, nên là tôi nghĩ lại cũng cảm thấy nên tới đây”
Anh ta cúi đầu xuống, một người đàn ông mà lại giống như chú cún nhỏ, vẻ mặt vô cùng vô tội: “Suy cho cùng chuyện này cũng do tôi mà ra, có lẽ là Phương Ly sẽ đối phó với mọi người, tôi cảm thấy rằng tôi cũng nên chịu một phần trách nhiệm, bảo vệ an toàn của mọi người.”
Bạch Hoài An và Sở Minh Nguyệt nhìn thấy bộ dạng của anh ta, an ủi vài ba câu.
Chỉ có Hoắc Tùng Quân khoanh tay đứng một bên, nhíu mày nhìn Trần Thanh Minh.
Trước đây chỉ nghe qua có em gái trà xanh, không ngờ bây giờ có cả em trai trà xanh. Bình thường Trần Thanh Minh vô cùng đạo mạo đàng hoàng, dáng vẻ sáng láng ngời ngời, thật không ngờ lại xấu xa đến như vậy.
Dường như Trần Thanh Minh cảm nhận được ánh nhìn của anh, anh ta ngước đầu lên vô tư nhìn Hoắc Tùng Quân: “Hai người phụ nữ Bạch Hoài An và Sở Minh Nguyệt, một mình anh cũng không thể chăm sóc được, đến lúc đó chắc chắn không thể bảo vệ được. Có tôi ở đây, sẽ an toàn hơn nhiều, tổng giám đốc Hoắc, anh thấy có đúng không?”
Hoắc Tùng Quân nghe xong, không cười mà liếc nhìn anh ta, nhưng cũng không hề phản đối.
Thực ra, không cần quan tâm như thế nào, trong lòng của anh, Bạch Hoài An mãi mãi đứng ở vị trí đầu tiên. Anh nhất định sẽ bảo vệ Bạch Hoài An đầu tiên, tới lúc đó thì Sở Minh Nguyệt sẽ gặp nguy hiểm.
Dường như Trần Thanh Minh nhìn thấy được điều này của anh, đưa ra lý do vô cùng thuyết phục, bộ dạng tỏ vẻ đáng thương thật sự đã khiến cho Bạch Hoài An đồng ý để anh ta ở lại nhà mình.
Anh ta vui sướng kéo chiếc vali nhỏ của mình đi tới một căn phòng khác.
Bạch Hoài An nói muốn chuẩn bị vật dụng hàng ngày, Trần Thanh Minh lập tức nói: “Không cần đâu, tôi đều mang đầy đủ rồi. Mấy ngày này ở đây sẽ phiền đến cô, mấy chuyện nhỏ nhặt như thế này làm sao còn dám phiền đến cô được chứ”
Những lời này làm cho Bạch Hoài An vô cùng yên tâm.
Hoắc Tùng Quân lạnh lùng nhìn, đi qua chỗ Trần Thanh Minh, nói với Bạch Hoài An: “Hai người ra đây ăn trái cây, anh giúp Tổng giám đốc Trần dọn dẹp căn phòng.”
Trần Thanh Minh vội vàng làm ra bộ dạng được cưng chiều lại khiếp sợ: “Không dám làm phiền đến tổng giám đốc Hoắc, tôi tự mình làm là được rồi”
Nực cười, để Hoắc Tùng Quân dọn dẹp phòng giúp anh ta, anh ta chán sống rồi hay sao?
Hoắc Tùng Quân khẽ cong khóe miệng, cười vô cùng tự nhiên: “Không sao đâu, mấy ngày này cũng đều sống cùng dưới một mái nhà, mọi người chung sống giúp đỡ nhau là điều đương nhiên mà. Cậu cũng đừng cứ một hai câu “Tổng giám đốc Hoắc” nữa, gọi tên của tôi là được rồi”
Trần Thanh Minh bị nụ cười của anh dọa cho mặt cắt không còn một giọt máu.
Từ bao giờ mà Hoắc Tùng Quân lại thân thiết như vậy chứ, nụ cười này vô cùng rạng rỡ đẹp trai. Nhưng mà sao nụ cười này lại làm cho ruột gan của anh ta đều như đang run rẩy.
Anh ta cũng không dám trực tiếp gọi tên của Hoắc Tùng Quân, giọng nói run rẩy vang lên: “Đã làm phiền anh Hoắc quá rồi”
Hoắc Tùng Quân cười ngọt ngào đi theo sau anh ta, trông giống như hai người anh em tốt của nhau.
Bạch Hoài An và Sở Minh Nguyệt đều cảm thấy hai người họ ở với nhau rất hợp, cũng không hề chú ý tới bên đó, hai người vừa ăn trái cây vừa nói chuyện với nhau, vui vẻ hòa hợp.
Vừa đi vào phòng, nụ cười trên mặt của anh ta tắt ngúm, nhìn chăm chằm vào Trần Thanh Minh: “Cậu có ý với Sở Minh Nguyệt đúng không?”
Lời nói này nói ra làm cho chiếc va li nhỏ đang cầm trên tay của Trần Thanh Minh rơi “ầm” xuống, sắc mặt của anh ta vô cùng khó xử, không hề tự nhiên: “Anh…anh phát hiện ra rồi?”
Anh ta không thể ngờ rằng nhanh như vậy mà Hoắc Tùng Quân đã biết hết tâm tư của mình, đặc biệt là thân phận của Hoác Tùng Quân còn có phần nhạy cảm.
Châu Hữu Thiên là bạn của Hoắc Tùng Quân, là mối quan hệ bạn bè vô cùng thân thiết.
Trần Thanh Minh âm thầm tiếp cận Sở Minh Nguyệt, mặc dù chưa nghĩ tới chuyện đập chậu cướp hoa, chỉ là đơn thuần muốn ở gần Sở Minh Nguyệt. Nhưng mà anh ta nói ra những lời này, Hoắc Tùng Quân nhất định sẽ không tin.
“Phí lời, có mỗi cô ngốc nhà tôi và người trong cuộc là Sở Minh Nguyệt không nhận ra, chỉ cần người bình thường có một chút tinh ý là có thể nhận ra tâm tư của cậu”
Trần Thanh Minh cắn môi, nụ cười trên mặt đã tắt hẳn, sắc mặt nhợt nhạt. Anh ta thật sự không hề phát hiện ra, bản thân mình khi đối diện với Sở Minh Nguyệt, biểu cảm trên khuôn mặt lại lộ ra rõ ràng như vậy, người khác có thể dễ dàng nhận thấy rõ Châu Hữu Thiên là bạn trai của cô ấy. Tôi cũng không hề tơ tưởng gì cả, tôi chỉ là…chỉ là đơn thuần thích cô ấy, cho dù chỉ có thể đứng ở đăng xa nhìn cô ấy, tôi cũng mãn nguyện rồi.
Những lời này của tôi, anh có tin không?”
Trần Thanh Minh nói xong, cẩn thận dè dặt nhìn Hoắc Tùng Quân: “Tổng giám đốc Hoắc, anh đừng nói với Sở Minh Nguyệt, cũng…cũng đừng nói cho Châu Hữu Thiên, tôi thật sự không có làm gì cả. Lỡ như bọn họ vì tôi mà gây ra hiểu lầm gì đấy thì không hay”
Anh ta chỉ đơn phương thích thầm, không muốn gây bất cứ rắc rối nào cho Sở Minh Nguyệt, chỉ cần nhìn cô ấy buồn nôn hạnh phúc là được rồi.
Hoắc Tùng Quân nhìn bộ dạng dè dặt ấy của anh ta, đôi mắt khẽ nheo lại.
Nhân phẩm của Trần Thanh Minh không hề có vấn đề gì, hơn thế nữa thực chất còn tình cảm hơn cả Châu Hữu Thiên...
Rất lâu sau anh mới mở miệng nói: “Cậu muốn làm gì tôi không quản, nhưng mà trước khi hai người họ chưa chia tay, tốt nhất cậu nên che giấu cẩn thận tình cảm của mình, đừng để cho họ nhận ra điều gì. Nếu không tới lúc đó cậu ngay cả làm bạn bè với Sở Minh Nguyệt cũng không thể làm được đâu”
Lời nói này làm cho Trần Thanh Mình thở phào nhẹ nhõm.
Hoắc Tùng Quân nói ra những lời này, chính là sẽ không nhúng tay vào chuyện này, cũng ngầm đồng ý cho anh ta tiếp tục ở đây.
“Tổng giám đốc Hoắc, cảm ơn anh nhiều.”
Trần Thanh Minh thật lòng thật dạ nói lời cảm ơn, Hoắc Tùng Quân hừ lạnh một tiếng, nhìn một lượt từ trên xuống dưới của anh ta: “Nhưng mà tôi thật sự không ngờ, một người chính trực như Trần Thanh Đổng, lại dạy con trai thành ra thế này. Bước đi này của cậu, thật sự làm tôi mở rộng tầm mắt đấy”
Chương 311: Lại xuất hiện lần nữa
Trần Thanh Minh nhớ lại hành động và lời nói trà xanh của mình, anh ta ngại ngùng xoa xoa đầu nói với Hoắc Tùng Quân: “Bố tôi không dạy tôi điều này, đều do tối hôm qua nước đến chân mới nhảy, tìm được giáo trình này ở trên mạng”
Hoắc Tùng Quân nhướng lông mày, nhìn Trần Thanh Minh sắp xếp đồ đạc của mình, đợi đến khi anh ta sắp xếp xong xuôi, đột nhiên mở miệng nói: “Gửi liên kết cho tôi đi”
Trần Thanh Minh lập tức không hiểu gì cả: “Liên kết? Liên kết gì cơ?”
Sắc mặt của Hoắc Tùng Quân không tự nhiên, quay người đi ra khỏi cửa, cố làm giọng lạnh nhạt che đậy nói: “Giáo trình ban nãy cậu vừa nói”
Đột nhiên Trần Thanh Minh ngạc nhiên đến ngây người, nhìn theo bóng lưng của anh, cảm giác như thế giới quan của mình đã bị sắp xếp lại.
Hóa ra Tổng giám đốc Hoắc cũng là người ngoài lạnh trong nóng, nhiệt tình như vậy.
Hoắc Tùng Quân vừa bước ra khỏi cửa, Facebook của anh đã nhận được một tin nhắn mới, là tin nhắn của Trần Thanh Minh gửi tới.
“Làm việc nhanh nhẹn đấy” Anh ngửa đầu lên nhìn, nhìn thấy Bạch Hoài An và Sở Minh Nguyệt đang chăm chú xem ti vi, lập tức mở đường liên kết lên.
Dòng tiêu đề cực đại được bôi đậm ở bên trên: “Dạy bạn nghệ thuật trà xanh hai mươi mốt ngày phản công cho người dự phòng”
Hoắc Tùng Quân:…
Anh chính là bạn trai chính thức, rõ ràng không phải là kẻ dự phòng, loại giáo trình này chỉ có tác dụng với Trần Thanh Minh thôi.
Tuy mồm thì phỉ nhổ, nhưng mà ngón tay thon dài của anh vân lướt xuống, đọc hết một lượt nội dung ở bên trong, sau đó như được mở ra một cánh cửa rộng lớn của thế giới mới.
Anh lưu giữ nó lại, ẩn trang mạng ấy đi.
Anh không nhịn nổi, nói nhỏ: “Trước đây cậu nấu ăn bao giờ chưa?”
Trần Thanh Minh ngây người ra, ngại ngùng lắc đầu: “Chưa từng”
Nhà của anh ta có rất nhiều tiền mời cô giúp việc, vốn là không ai muốn học nấu ăn, trước đây ngày ba bữa cơm của Trần Thanh Minh cũng đều là cô giúp việc nấu cho anh ta.
Có mỗi Hoắc Tùng Quân là không giống họ.
“Tổng giám đốc Hoắc, tôi sẽ đứng sau anh học tập chăm chỉ cách nấu ăn. Đợi đến khi tôi học được kha khá, một ngày ba bữa cơm cứ để tôi lo, không cần anh phải đích thân ra tay nữa”
Trần Thanh Minh vừa nói vừa vỗ tay lên ngực, vô cùng tự nhiên.
“Sao cậu lại muốn học nấu ăn?” Hoắc Tùng Quân cũng đã hiểu rõ, nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi anh ta.
Bà ta đi về nhà, nói chuyện phiếm với mọi người: “Tôi vừa nghe thấy nhà bên cạnh có tiếng động”
“Sao lại thế được, bây giờ hai vợ chồng nhà ông Phương vân đang ở trường không về, đứa con trai nhỏ nhà họ vẫn đang ở trường học, còn về đứa con gái lớn…” Người nhà im lặng một lúc: “Không phải là bị đuổi ra khỏi nhà rồi à, bây giờ nhà họ không có ai cả”
Bà ta nhíu mày lại: “Nhưng mà rõ ràng tôi nghe thấy bên trong có tiếng bước chân mà…”
“Mau đi nấu cơm đi, tôi đói rồi. Bà đừng có tưởng tượng lung tung nữa, cứ cho là có tiếng bước chân gì đó thì cũng chả liên quan gì đến mình, nói không chừng người nhà họ tan sớm nên về trước thôi.”
Bà ta nghe thấy như vậy, cũng không để ý chuyện này nữa, cho rằng bản thân mình nghe nhầm mà thôi.
Nhà họ Phương cách nhà họ một bức tường, một người đội mũ dáng vẻ lén lén lút lút ở phòng của ông bà Phương lật đồ đạc lên, muốn tìm thẻ ngân hàng, còn bỏ tất cả những đồ trang sức có giá trị cho hết vào trong túi của mình.
Người này chính là người đã biến mất từ lâu – Phương Ly.
Nhà họ Phương không thừa nhận cô ta, số tiền ít ỏi còn lại của cô ta chỉ đủ để thuê một căn phòng giá rẻ. Tiền bạc không có, cái gì cũng không đem theo, suýt chút nữa ngay cả cơm cũng không có mà ăn.
Cô ta vô tình sờ thấy chìa khóa ở trong túi, Phương Ly mới nghĩ ra, bố mẹ đuổi cô ta ra khỏi nhà, nhưng lại không thu chìa khóa của cô ta.
Cô ta sống với bố mẹ và em trai đã bao nhiêu năm rồi, giờ giấc sinh hoạt của họ cô ta thuộc nằm lòng.
Vào giờ này, bố mẹ đều đang ở trên trường, em trai phải đi học thêm, là cơ hội tốt để cô ta đột nhập vào nhà.
Phương Ly nghĩ cách để thử, dùng chìa khóa trong tay để mở cửa, quả nhiên bố mẹ Phương không hề nghĩ tới việc cô ta sẽ quay lại, ngay cả khóa cũng không thay.
Trước đây cô ta là đứa con bố mẹ yêu thương nhất, chỉ phí sinh hoạt đều đầy đủ, bố mẹ cũng không hề giấu diếm gì cô ta, vì vậy Phương Ly biết rõ những đồ vật có giá trị trông nhà để ở đâu, mật mã thẻ ngân hàng của bố mẹ cô ta cũng biết rõ.
Phương Ly lấy hết đồ đạc trong phòng của bố mẹ, lúc đang chuẩn bị mở cửa, phát hiện ra trên bàn trang điểm có một chùm chìa khóa.
Mắt cô ta khẽ giật, toát lên vẻ độc ác. Nếu như cô ta không nhớ nhầm, chìa khóa này chính là chìa khóa phòng thí nghiệm trong trường của bố.
Bố Phương là thầy giáo Hóa học, giữ chìa khóa của phòng thí nghiệm hóa học. Có lẽ hôm nay không có tiết thí nghiệm, nên ông ấy mới để chìa khóa ở nhà, quên không mang đi.
Phương Ly cắn mỗi, khuôn mặt lộ rõ vẻ điên cuồng, không hề do dự một chút nào, trực tiếp đi tới chỗ chìa khóa rồi bỏ vào trong túi.
Khi cô ta đang nhẹ nhàng bước ra ngoài, không ngờ cửa nhà hàng xóm đột ngột mở ra.
Phương Ly sợ đến ngây người ngửa đầu lên, nhìn thấy đôi mắt ngạc nhiên của bác gái, tay bà ta đang cầm túi rác, đứng như trời trông nhìn Phương Ly.
Sau khi phản ứng lại, bà ta ngạc nhiên vui mừng nói: “Phương Ly, đúng là cháu trở về rồi. Lúc nãy bác nghe thấy bên nhà cháu có tiếng động, còn tưởng là nghe nhầm chứ.
Sao giờ này lại chạy về, bây giờ muốn đi à, không chào hỏi bố mẹ một tiếng hay sao?”
Dù sao thì đứa trẻ này bà ta cũng nhìn thấy lớn từng ngày, từ nhỏ đã thông minh, từ khi biết chuyện cô ta bị cảnh sát đưa đi, bà ta cũng đều vô cùng lo lắng, đau lòng.
Nhìn thấy cô ta không có chuyện gì ra khỏi sở cảnh sát, nghĩ răng chuyện trước đây chỉ là hiểu lầm, nếu không thì cô ta đã không thể đàng hoàng đứng ở đây như vậy.
Phương Ly nhìn thấy bà ta gật đầu đồng ý, mới đội mũ đeo khẩu trang, vội vàng rời đi.
Bà ta đứng ở trước cửa, người trong nhà nhìn thấy, nhìn theo ánh mắt của bà ta đã thấy bóng lưng của vội vàng rời đi Phương Ly, biểu cảm trên khuôn mặt có phần phức tạp.
“Chuyện nhà người ta bà nhúng tay vào ít thôi, đứa con gái này tôi vẫn luôn cảm thấy vô cùng kỳ lạ, không giống một đứa trẻ ngoan. Lần trước còn có cảnh sát tìm đến nhà, ai biết được ra ngoài làm ra chuyện gì, huống chỉ hai vợ chồng thầy Phương còn đuổi đứa con gái này ra khỏi cửa, nhất định nó đã làm ra chuyện gì ghê gớm lắm”
Bà ta không hề để lời nói người trong nhà vào tai: “Con người ông sao không có một chút nhiệt tình nào vậy, nếu như thật sự xảy ra chuyện gì, con bé sẽ không thể được thả ra. Nhưng mà ban nấy tôi thấy biểu cảm của con bé có chút kỳ lạ, cũng không biết có phải là ở bên ngoài chịu khổ gì rồi không…”