Cô Vợ Mù, Ly Hôn Anh Không Đồng Ý

Chương 296: Mối hận thù cũ




Nhảy hố truyện: Cô vợ mù: ly hôn anh không đồng ý

Tác giả: Giai Giai

Thể loại: Tổng Tài, Sủng, Đô Thị

Nhân vật: Bạch Hoài An - Hoắc Tùng

Chương 296: Mối hận thù cũ

Hoắc Tùng Quân hơi ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy kiêu ngạo càng làm cho khuôn mặt tuấn tú càng có khí chất hơn.

Ngô Thành Nam siết chặt, vẻ mặt không chịu nổi nhìn chăm chằm vào khuôn mặt của Hoắc Tùng Quân, cả người nhếch nhác, trong mắt còn có tia căm hận.

Anh giống như khi còn bé, luôn cao ngạo như vậy làm cho.

người ta vừa nhìn là thấy tức giận, nóng lòng muốn giẫm anh ở dưới chân.

Trước khi Ngô Thành Nam về nhà họ Ngô, anh ta đã gặp Hoắc Tùng Quân một lần.

Khi đó, hai vợ chồng cậu lớn nhà họ Ngô đều đã qua đời, lúc đó anh ta mới tám tuổi, không nơi nương tựa, không có khả năng lao động, cuộc sống khó khăn, đói khát từng ngày.

Có rất nhiều lần anh ta phải canh ở trước cửa tiệm bánh mì cả một ngày. Đợi khi người quản lý cửa hàng dọn dẹp thực phẩm hết hạn, anh ta lại tới xin một chút.

Cho đến một hôm, anh ta nhìn thấy Hoắc Thùng Quân ngồi trong một chiếc xe hơi sang trọng đến lấy bánh.

Anh mặc một bộ quần áo vừa người, từ trên xe nhảy xuống, tuy rằng còn nhỏ tuổi nhưng có thể thấy được vẻ đẹp trai của anh trong tương lai. Khuôn mặt anh lạnh nhạt và dịu dàng, anh giống như chưa từng nếm trải nỗi đau khổ của thế giới. Ngô Thành Nam tuy không muốn nhưng cũng phải thừa nhận rằng Hoắc Thùng Quân Lúc đó giống như mặt trời trên bầu trời, như có thể chiếu sáng mọi bóng tối trên thế gian, cao quý đến mức người ta không dám nhìn thẳng vào.

Còn anh ta mặc quần áo xộc xệch, nép mình trước cửa tiệm bánh như bùn trên mặt đất khao khát ánh mặt trời nhưng anh ta chỉ có thể sống ở một chỗ tối tắm, cũ kỹ và mục nát.

Sau khi Hoắc Tùng Quân lấy bánh, anh trả lời điện thoại rồi thờ ơ cúp máy khi biết bố và mẹ không đến để đi cùng mình trong ngày sinh nhật. Nhìn thấy Ngô Thành Nam đáng thương bên cạnh, không nói nào, đặt bánh vào tay anh ta rồi lên xe rời đi.

Khi còn nhỏ, họ đã gặp nhau trong một buổi ngắn ngủi như thế.

Nhưng Ngô Thành Nam vẫn còn nhớ và xấu hổ rất lâu.

Rõ ràng lúc đó anh ta đang đói bụng, chiếc bánh trong tay tinh xảo đẹp mắt, thoạt nhìn rất đắt tiền, ngửi qua hộp là có thể ngửi được mùi ngọt ngào, nhưng anh ta không ăn một miếng nào mà ném hết vào thùng rác.

Anh ta cảm thấy chiếc bánh này là từ thiện của cậu chủ nhỏ và là một sự sỉ nhục đối với anh ta. Anh ta vốn dĩ không muốn kém cạnh Hoắc Tùng Quân, anh ta cũng muốn sống cuộc sống sung sướng.

Sau đó, Ngô Thành Nam tìm được bố mẹ và trở về nhà họ Ngô, trở thành cậu chủ và là người thừa kế cho nhà họ Ngô, có địa vị sánh ngang với Hoắc Tùng Quân. miễn phí

Nhưng dù vậy, mỗi khi nhìn thấy anh, sự mặc cảm tự tỉ trong lòng Ngô Thành Nam sẽ bị đả kích.

Tựa như lúc trước trở về, anh ta không phải là một cậu chủ nhỏ không biết khổ là gì mà còn là một tên ăn mày bẩn thỉu hôi hám.

Sự căm thù trong lòng của Ngô Thành Nam quá lớn như thể Hoắc Tùng Quân là người đào mồ chôn tổ tiên của anh ta vậy.

Hoắc Tùng Quân cau mày, kinh ngạc: “Ngô Thành Nam, từ lâu hai nhà chúng ta luôn hoà bình vui vẻ, tôi không nhớ tôi với anh đã xích mích từ lúc nào. Tại sao lại gây gổ với nhau? Từ nhỏ đến giờ đã nhiều năm như vậy nhưng chưa từng dừng lại”Ngô Thành Nam sửng sốt sau khi nghe những lời này: “Anh, anh không nhớ sao?”Hoắc Tùng Quân nghi ngờ nhìn anh ta, vẻ mặt khó hiểu.

Vẻ mặt khó hiểu này khiến Ngô Thành Nam càng thêm tức giận và xấu hổ.

Có rất nhiều lần anh ta phải canh ở trước cửa tiệm bánh mì cả một ngày. Đợi khi người quản lý cửa hàng dọn dẹp thực phẩm hết hạn, anh ta lại tới xin một chút.

Cho đến một hôm, anh ta nhìn thấy Hoắc Thùng Quân ngồi trong một chiếc xe hơi sang trọng đến lấy bánh.

Anh mặc một bộ quần áo vừa người, từ trên xe nhảy xuống, tuy rằng còn nhỏ tuổi nhưng có thể thấy được vẻ đẹp trai của anh trong tương lai. Khuôn mặt anh lạnh nhạt và dịu dàng, anh giống như chưa từng nếm trải nỗi đau khổ của thế giới. Ngô Thành Nam tuy không muốn nhưng cũng phải thừa nhận rằng Hoắc Thùng Quân Lúc đó giống như mặt trời trên bầu trời, như có thể chiếu sáng mọi bóng tối trên thế gian, cao quý đến mức người ta không dám nhìn thẳng vào.

“Người này vừa nói chuyện gì vậy? Không thể nào hiểu được!”Anh không cảm thấy lời nói của mình có gì kỳ lạ nhưng sắc mặt của Ngô Thành Nam lại thay đổi khó lường, giống như một chiếc mặt nạ, khiến người ta bối rối không biết anh ta đang nghĩ gì, nên măng anh ta một cách thô bạo.

Bạch Hoài An sờ lên chiếc cằm trắng mịn của cô, suy tư một hồi, đột nhiên nói: “Em nhớ ngày đầu tiên tham dự tiệc sinh nhật của bố Lâm Bách Châu, anh ta gọi điện cho em nói muốn hợp tác với em, muốn phá hủy anh. Rố cuộc anh với anh ta có thù hận lớn như thế nào, có phải là xích mích trong kinh doanh không?”Hoắc Tùng Quân cau mày, suy nghĩ hồi lâu, chưa từng nghĩ ngoài xích mích trong làm ăn, giữa hai người còn có mâu thuẫn gì. Ngay cả trong kinh doanh cũng rất ít khả năng xảy ra xích mích, lúc bình thường cũng không có việc gì, ngoại trừ vấn đề gia đình.

Nhưng điều này chỉ xảy ra gần đây và cả hai đã làm hoà với nhau sau bữa tiệc sinh nhật của bố Lâm.

“Quên đi, không nghĩ nữa, người bình thường làm sao có thể hiểu được thần kinh của người có vấn đề”Mỗi lần người này nhìn thấy anh, anh ta đều như một con chó điên, luôn cố gắng cắn anh.

Nhìn về hướng Ngô Thành Nam rời đi, ánh mắt của Hoắc Tùng Quân chìm xuống: “Từ khi Ngô Thành Nam bị thương ở chân, tính cách của anh ta càng trở nên khó hình dung, càng trở nên khó hiểu”Anh có chút lo lắng không biết Ngô Thành Nam sẽ làm gì, không thể đoán trước được.

Hoắc Tùng Quân không quan trọng bản thân, anh sợ người này làm hại Hoài An.

Anh nghĩ vậy, cánh tay càng siết chặt hơn trong vô thức.

Bạch Hoài An bị lực mạnh này kéo ra khỏi suy nghĩ, nói: “Làm sao vậy? Vẻ mặt của anh không tốt lắ “Không có chuyện gì, đi vào tìm An Bích Hà” Hoắc Tùng Quân lắc đầu, rồi chuyển chủ đề: “Anh nhận được tin tức gần đây cuộc sống của An Bích Hà rất tệ, tâm trạng cô ta không ổn định. Nên có thể dụ cô ta nói ra mấy câu”Bạch Hoài An gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc.

Sự trả thù cho bố đã được thực hiện, và An Vũ Khang, người đứng sau mọi việc và đàn em của nhà họ An, những người liên quan đều bị bắt. Nhưng hai năm đối với An Bích Hà quá nhẹ nhàng, trong tay cô ta còn có tính mạng của mẹ cô, không thể buông tha cho cô ta được.

Lúc An Bích Hà lại bị người trông coi đưa vào phòng tiếp khách, vẻ mặt tràn đầy hưng phấn: “Ai da, anh tìm ra cách…”Nhìn thấy người đang ngồi bên trong, vẻ mặt cô ta trở nên cứng đơ, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi xen lẫn căm hận: “Các người, sao các người lại ở đây, các người muốn xem tôi thảm hại thế nào sao? Nhìn thấy tôi như hiện tại, cô hài lòng lắm đúng không!”Cô ta nhìn chằm chằm vào Hoắc Tùng Quân và Bạch Hoài An, đặc biệt là Hoắc Tùng Quân.

Người đàn ông này, cô ta đã thích rất nhiều năm, từ khi bắt đầu yêu, cô ta đều đi theo anh nhưng chưa bao giờ nhận được sự đáp lại của anh.

Tuy răng cô ta phải trả giá bằng cả mạng sống của mình nhưng vẫn muốn đến gần anh, từ trước đến nay cô ta đều nhắm vào Bạch Hoài An, cũng là bởi vì người phụ nữ kia quấy rầy anh.

Rõ ràng là lần đầu tiên cô ta gặp Hoắc Tùng Quân là lúc cô ta hôn mê, bọn họ gặp nhau rồi kết hôn vẫn là lúc cô ta hôn mê.

Cô ta trả thù Bạch Hoài An và lấy lại Hoắc Tùng Quân thì có gì là sai! “Hoắc Tùng Quân, anh thật sự quá độc ác, tại sao lại đối xử với em như vậy? An thị đã sụp đổ rồi, em chỉ còn lại một mỗi ‘Khinh Hà’. Sao anh không buông tha cho em mà còn ép buộc em đến mức này. Anh thật là độc ác!”An Bích Hà nói, nước mắt lăn dài, lợi dụng vẻ mặt nhợt nhạt của cô ta, nếu người khác nhìn thấy mà không biết thì thật sự cho răng Hoắc Tùng Quân và Bạch Hoài An đã xúc phạm cô ta.

“An Bích Hà, lúc này cô cũng biết khóc à. Lúc đó tôi đã không còn cái gì nữa rồi. Tôi đã ly hôn như lời cô nói, không yêu cầu gì cả. Mẹ tôi là người duy nhất còn lại. Nhưng cô lại muốn giết bà ấy. Tại còn muốn phá loại gia đình tôi. Cô không có trái tím hay sao?”Bạch Hoài An đau khổ chất vấn.

Ôn Bích Hà Sững sờ một lúc, sau đó cô ta bật cười cười*ất lớn và đáng sợ: “Đó mới là điều cô đáng phải nhận, vì đã quấy rầy Hoắc Thùng Quần sau khi bị hôn, lại lôi kéo anh, tối khó khăn lắm mới tỉnh lại sau cơn hôn mê, nhưng nếu không phải vì cô thì tôi đã nhận được tình yêu từ đạt và quả thật rất đáng kheKhi cô ta nói câu đó, đột nhiên ngừng lại và nở nụ cười kỳ ‘Cô nghĩ tôi đang đùa cô. Cô đừng hiểu lầm. Tôi nói mẹ cô chết cũng là do cô đáng đời nhưng tôi không thừa nhận chuyện tôi là người giết. Lúc đó tôi còn là cô chủ của nhà họ An, làm sao có thể giết người được? Dù có hận tôi cũng không nên tạt nước bẩn này vào đầu tôi. Tôi sẽ không thừa nhận”Bạch Hoài An siết chặt ngón tay, một tia thất vọng hiện lên trong mắt cô.

Cô rất muốn ép An Bích Hà nói ra vào lúc kích động đến phát điên nhưng không ngờ lúc này cô ta còn có chút cảnh giác và còn lý trí.