Một hồi lâu sau, ngay cả Triệu Khôi Vĩ cũng cho rằng Hoắc Tùng Quân thật sự đã quên.
Nhưng anh ấy phát hiện, tổng giám đốc Hoắc thường sẽ luôn nhìn vào một chỗ rồi ngẩn người, người càng ngày càng gầy gò, càng ít nói hơn. Thường xuyên làm thêm giờ đến rất khuya, thà ngủ ngay ở phòng làm việc cũng không trở về nhà.
Lúc này Triệu Khôi Vĩ mới ý thức được, tổng giám đốc Hoắc không phải quên mất cô gái Bạch Hoài An này, mà là mang cô ấy giấu kín ở sâu trong lòng.
Một năm sau, bên ngoài gió lạnh gào thét, trong phòng bệnh một mảnh ấm áp.
Mấy người vây quanh một cái giường bệnh nín thở ngưng thần, nhìn Lâm Bách Châu đem bằng vải trên mắt người phụ nữ đó tháo xuống từng vòng một, căng thẳng nắm tay lại, một lời cũng không dám nói.
"Hoài An, có thể mở mắt rồi". Giọng nói dịu dàng của Lâm Bách Châu vang lên, người phụ nữ trên giường bệnh từ từ mở mắt ra.
Lúc đầu tầm mắt của cô rất mơ hồ, cô lấy tay che kín ánh sáng nhức mắt, chớp chớp mắt một cái, rồi từ từ thích ứng, cuối cùng hoàn toàn mới ra.
Trước mắt cô là ánh sáng đã mất từ lâu, tầm mắt rõ ràng, màu sắc sặc sỡ, tất cả mọi thứ vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Bạch Hoài An che miệng, vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ, khiến cho cô bỗng chốc không nói nên lời.
Lâm Bách Châu nhìn thấy dáng vẻ này của cô thì biết cô đã có thể nhìn thấy rồi, liền cười nhắc nhở: "Hoài An, đừng khóc, mắt của em vừa mới khỏi, thường xuyên khóc sẽ dễ làm tổn thương đến mắt".
"Ừ... ừm, tôi không khóc, không khóc!" Bạch Hoài An nghẹn ngào, cố nén nước mắt lại.
"Bác sỹ Lâm, hóa ra dáng vẻ của anh trông như vậy".
Bạch Hoài An nhìn anh ta, Bác sỹ Lâm mặc chiếc áo blouse, giống như trong tưởng tượng của cô vậy, phong độ nhẹ nhàng, dịu dàng như ngọc.
Cô tinh nghịch nháy mắt với anh ta một cái rồi trêu chọc nói: "Thật là đẹp trai! Chả trách các y tá trong bệnh đều gọi anh là nam thần!".
Lâm Bách Châu có chút mất tự nhiên đỏ mặt, bộ dáng quẫn bách, điều đó chọc cho Bạch Hoài An bật cười mấy tiếng.
Đuôi mắt trên đôi mắt hoa đào của cô ửng hồng, nước mắt vừa mới chảy ra vương lại trên hàng mi đen dày của cô, trong mắt ánh lên tia sáng rực rỡ vụn vặt, làn da cô trắng nõn, khuôn mặt xinh đẹp.
Khi cô mỉm cười, Lâm Bách Châu cảm thấy trái tim mình đều ngừng lại một nhịp, vành tai đỏ bừng bỗng chốc dần lan tới mang tai.
Bạch Hoài An vẫn còn chưa chú ý tới cảnh này thì Bác sỹ Lâm đã bị người khác đẩy ra rồi.
Sở Minh Nguyệt ỷ vào mình có dáng cao chân dài nên lập tức vọt tới trước mặt Bạch Hoài An, đưa tay quơ quơ ở trước mắt cô: "Hoài An, cậu có nhìn thấy tớ không, đây là mấy?"
Bạch Hoài An vội vàng đỡ lấy cô ấy rồi nói: "Cẩn thận một chút, đừng để bị ngã".
Đã bốn năm trôi qua, Sở Minh Nguyệt vẫn cứ hùng hùng hổ hổ giống như lúc còn đại học vậy, không thay đổi một chút nào.
"Cậu thật sự có thể nhìn thấy tớ rồi!" Sở Minh Nguyệt thấy cô chuẩn bị đỡ mình liền hưng phấn kêu lên một tiếng, sau đó ôm lấy vai cô thật chặt, giọng nói cũng hơi nghẹn ngào..
"Hoài An của chúng ta cuối cùng đã nhìn thấy rồi, bốn năm rồi, cuối cùng cũng đã nhìn thấy".
Giọng nói này khiến cho Bạch Hoài An cũng muốn khóc. Đúng vậy, chìm trong bóng tối suốt bốn năm, cuối cùng cô có thể nhìn thấy rồi, thật tốt biết bao!
"Hoài An, còn tớ thì sao, cậu có thể nhìn thấy tớ không?" "Còn tớ nữa?"
Bên cạnh truyền tới hai giọng nữ hưng phấn, Bạch Hoài An nhìn sang, chính xác chỉ vào bọn họ rồi gọi tên của các cô ấy.
"Cậu là Ôn Thanh Tuyền!" "Cậu là Hứa Vi An!".
Ba người bọn họ đều là bạn cùng phòng thời đại học của cô. Từ khi nhà xảy ra chuyện và sau khi cô bị mù, Bạch Hoài An sợ gây thêm phiền toái cho bọn họ nên sau khi tốt nghiệp cũng không có chủ động liên lạc với bọn họ.
Ôn Thanh Tuyền cùng Hứa Vi An cũng sắp tới gần ôm lấy cô, cả bốn cô gái ôm chầm lấy nhau, vừa khóc vừa cười, khiến cho người bên ngoài phòng bệnh không ngừng thò đầu nhìn vào trong.
"Được rồi, mọi người đừng khóc nữa, hiện tại Hoài An của chúng ta mắt vừa mới khỏi, không được khóc".
Sở Minh Nguyệt nhớ tới những lời mà Lâm Bách Châu mới vừa nói, hai mắt đỏ hoe, để cho hai cô bạn thu liễm một chút, sau đó nhìn Bạch Hoài An rồi hỏi: "Hoài An, tiếp theo cậu có dự định gì không?"
"Tớ chuẩn bị trở về thành phố An Lạc." Khi Bạch Hoài An cười nói ra những lời này, mấy người đó đều ngẩn ra.
Sở Minh Nguyệt khẽ mím môi rồi khuyên nhủ: "Hoài An, hay là cậu ở lại đây đi, đừng trở về đó nữa"
Thành phố An Lạc là nơi đau buồn của Hoài An, nếu như trở về vẫn sẽ còn gặp phải những người đã làm tổn thương tới cô. Sở Minh Nguyệt vừa nghĩ tới bộ dạng một năm trước của Bạch Hoài An liền không nhịn được đau lòng.
Sở Minh Nguyệt là một họa sĩ có chút danh tiếng. Một năm trước, khi cô ấy đang ở bên bờ sông hóng gió thì phát hiện một cô gái thương tích đầy mình đang ôm lấy một khúc gỗ trôi dạt trên dòng sông lạnh giá như băng.
Mái tóc đen của cô gái kia xõa ra, làn da lộ ra ngoài một mảnh xanh xanh tím tím, cả người bị đông cứng không có tri giác, bộ dáng nhìn cứ như là không có một tia sống nào.
Sở Minh Nguyệt thiếu chút nữa bị dọa sợ tới ngu người, cho rằng đó là một xác chết.
Sau đó cô ấy cùng mọi người xung quanh cùng nhau cứu lấy cô gái đó. Khi thấy được rõ ràng dung mạo của cô gái đó, Sở Minh Nguyệt thật lâu sau cũng không dám nhận.
Cô gái này vậy mà lại là Hoài An!
Hoài An ở trong phòng giải phẫu một ngày một đêm, cuối cùng mới cứu lại được. Bác sĩ nói may mà được đưa tới kịp thời, cô thiếu chút nữa đã chết rồi. Còn nói mặc dù đã cứu lại được, nhưng mà trước khi cô tỉnh lại, tính mạng có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.
Sở Minh Nguyệt túc trực bên cạnh cô suốt một tháng Bạch Hoài An mới tỉnh lại, cô ấy ôm lấy Bạch Hoài An khóc suốt một giờ.
Ngay lúc cô ấy đang định thở phào nhẹ nhõm một hơi thì lại phát hiện mắt của Bạch Hoài An xảy ra vấn đề, cô chỉ có thể nhìn thấy bóng người mơ hồ. Dưới sự đe dọa của Sở Minh Nguyệt, Bạch Hoài An mới kể chuyện xảy ra trong nhà ba năm trước, còn có chuyện mẹ qua đời và cô bị An Bích Hà bắt cóc rồi chạy trốn.
Nghe thấy vậy Sở Minh Nguyệt không ngừng hít vào một hơi lạnh.
Ba năm nay Bạch Hoài An vẫn không hề liên lạc với cô ấy, cô ấy còn tưởng rằng bởi vì đã ra trường, mọi người đều có việc riêng nên Bạch Hoài An đã quên mất cô ấy cùng Ôn Thanh Tuyền và Hứa Vi An rồi.
Nhưng không ngờ rằng ở nơi mà các cô đều không hề biết tới, Bạch Hoài An lại sống cuộc sống vất vả như vậy, khổ cực tới nhường này.
Bây giờ Hoài An khó khăn lắm mới sống sót lại được, mắt cũng đã được chữa trị khỏi. Nghe thấy cô nói muốn quay trở về thành phố An Lạc, điều này làm sao có thể khiến cho bọn họ không sợ hãi và lo lắng cho được.
“Minh Nguyệt, tớ có lý do nhất định phải trở về. Chuyện bố tớ lái xe trong tình trạng say rượu tớ vẫn chưa tra rõ, mẹ tớ chết một cách không rõ ràng. Tớ không thể nào coi như vẫn chưa xảy ra chuyện gì, không thể không tim không phổi mà sống tiếp như thế được.”
Cô vừa nói vừa cúi đầu xuống nhìn những vết sẹo màu hồng nhạt trên cánh tay mình, trong mắt hiện ra một tia lạnh lùng: “An Bích Hà nợ tớ quá nhiều rồi. Rõ ràng cô ta ác độc như vậy, một hung thủ giết người dựa vào cái gì mà có thể tiêu dao ngoài vòng pháp luật, sống cuộc sống tự do thoải mái. Cô ta nhất định phải trả giá cho hành vi của mình”
Lời này vừa mới nói ra, ba người hội Sở Minh Nguyệt đều không có cách nào khuyên nhủ nữa.
Thứ mà Bạch Hoài An gánh vác trên lưng còn nhiều hơn so với các cô ấy tưởng tượng rất nhiều. Ngay cả khi các cô ấy đau lòng cho cô đi nữa thì cũng không ngăn cản được cô.
Vào lúc này, Lâm Bách Châu nãy giờ vẫn không hề nói gì đột nhiên lên tiếng, giọng nói anh ta trong trẻo dịu dàng, những lời anh ta nói ra lại khiến cho Bạch Hoài An sửng sốt.
Anh ta nói: “Hoài An, Hoắc Tùng Quân cũng ở thành phố An Lạc, anh ta còn là vị hôn phu của An Bích Hà. Nếu như em muốn đối phó An Bích Hà, anh ta chắc hẳn sẽ không ngồi nhìn mà không quan tâm đâu”
Bạch Hoài An đã lâu lắm rồi chưa từng nghe qua cái tên "Hoắc Tùng Quân" này.
Cô cúi đầu xuống, ánh sáng trong đôi mắt hoa đào cũng trở nên ảm đạm.
Một năm trước, cô khó khăn lắm mới thoát khỏi tay của Lâm Kỳ, đem tất cả hy vọng của mình đều gửi gắm vào cuộc điện thoại gọi cho Hoắc Tùng Quân. Anh đang đính hôn, không thể nào dành thời gian để đến cứu cô, cô có thể hiểu được, cho nên chỉ mong muốn anh báo cảnh sát giúp cô.
Thế nhưng Hoắc Tùng Quân không tin cô, nói cô đang vu khống cho An Bích Hà.
Cô gọi điện cho anh hết lần này tới lần khác đều bị anh lần lượt ẩn từ chốt hết. Khoảnh khắc đó, lòng cô đều nguội lạnh, cô thề sẽ không bao giờ đem trái tim mình đặt lên trên người đàn ông này nữa.
Bạch Hoài An không hận anh, nhưng cũng không muốn yêu anh nữa. Từ giờ anh chỉ là chồng trước của cô, là một người xa lạ không quan trọng mà thôi.
"Tôi không quan tâm Hoắc Tùng Quân có giúp An Bích Hà hay không. Nhưng nếu như anh ta nhúng tay vào, giúp An Bích Hà thoát khỏi tội danh, vậy thì anh ta cũng là kẻ thù của tôi"
Bạch Hoài An những ra những lời này khiến cho Lâm Bách Châu thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Anh ta dịu dàng cười một tiếng: "Hoài An, anh với em cùng nhau trở về thành phố An Lạc. Xa nhà hơn một năm rồi, anh cũng cần phải trở về."
Sở Minh Nguyệt nghe thấy vậy cũng liền vội vàng giơ tay bày tỏ mình cũng muốn đi theo. Bản thân cô ấy vốn đi khắp nơi, sẽ không dừng lại tại
một thành phố, bây giờ chị em tốt nhất của cô ấy muốn đi báo thù, cô ấy làm sao có thể không làm gì, không đi giúp đỡ được chứ.
Mặc dù Ôn Thanh Tuyền cùng Hứa Vi An cũng muốn đi giúp Hoài An, nhưng bởi vì do không thể ném đi hết thảy việc nhà và công việc mà đi theo tới thành phố An Lạc, nên tâm trạng hai người đều hơi chùng xuống.
Bạch Hoài An cười an ủi hai người: "Không sao đâu, tớ biết các cậu vẫn luôn quan tâm tớ. Chờ tớ xử lý xong chuyện bên kia, tớ liền cùng Minh Nguyệt quay trở lại tìm các cậu".
Sau khi quyết định xong, ngày hôm sau, một nhóm ba người liền ngồi máy bay quay trở về thành phố An Lạc.
Lâm Bách Châu trong trẻo dịu dàng, Bạch Hoài An tinh xảo diễm lệ, Sở Minh Nguyệt khí chất xuất trần, cả nhóm ba người bước đi ở sân bay đều là tiêu điểm.
Bên này, Hoắc Tùng Quân cùng với Triệu Khôi Vĩ vừa đi công tác về, khi đang ngồi lên xe chuẩn bị rời khỏi sân bay thì đột nhiên nghe thấy một giọng nữ quen thuộc.
“Minh Nguyệt, cậu có đói bụng không, chúng ta chút nữa đi ăn đi”
Tim Hoắc Tùng Quân bỗng nhiên đập mạnh, vội nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt tuấn tú vốn không chút biểu cảm bỗng nhiên tràn đầy kinh ngạc
Giọng, giọng nói này, là Hoài An!
- -------------------