Cô Vợ Mù, Ly Hôn Anh Không Đồng Ý

Chương 285: Hoài An, có thể không?






,Trần Thanh Minh cũng không biết nên nói cái gì. Khi nhìn dưới ánh mặt trời, làn da của Bạch Hoài An trắng nõn đến trong suốt, khuôn mặt tinh xảo tú mỹ, cô ngồi ở đó mà cứ giống như một cô tiên nữ nhỏ.

Ai có thể nghĩ rằng cô vừa nói những lời đe dọa như vậy.

Theo bản năng, anh ta có giật mình. Bạch Hoài An và Hoắc Tùng Quân ở cùng một chỗ, quả nhiên là cô vẫn học được mấy chuyện xấu, trong bụng toàn chuyện xấu, chỉ nhìn mặt thôi còn thật sự tưởng rằng cô chính là một bông hoa trắng nhỏ.

Trên thực tế lại chính là một bông sen màu đen, quá tàn nhẫn.

Quả nhiên, sau lần này, mỗi khi Trần Thanh Minh về đến nhà, anh ta cũng không còn gặp Phương Ly đi dạo ở cửa nữa. Mà anh ta cũng không nhận được bất kỳ một điện thoại quấy rối nào của Phương Ly nữa.

Hôm đó, anh ta lập tức hưng phấn gọi điện thoại cho Bạch Hoài An mà bày tỏ lòng biết ơn của mình một cách rất chân thành. Trong giọng nói của anh ta đều là dáng vẻ khoan khoái được truyền tới thông qua micro.

“Lúc trước tôi còn nghĩ, đợi đến khi chuyện của An Bích Hà được giải quyết xong, tôi sẽ lập tức đi nói mấy chuyện yêu đương ngọt ngào. Kết quả là lại xuất hiện chuyện Phương Ly này, cho nên bây giờ tôi cũng không dám tiếp xúc với phụ nữ.”

Lúc Trần Thanh Minh nói đến câu cuối, anh ta còn âm trầm thở dài một tiếng.

Có lẽ, trong khoảng thời gian này, anh ta vẫn nên nghỉ ngơi trước. Chờ đến lúc nào, bóng ma tâm lý này đi qua thì anh ta lại nói chuyện yêu đương.

“Cô nói xem sao cô ta lại thích tôi chứ? Tôi đã trêu chọc vào ai sao?”

Trần Thanh Minh nói với giọng điệu tủi thân. Anh ta không cảm thấy mình đã làm sai cái gì, nhưng sao anh ta lại bị một người phụ nữ điên như Phương Ly này quấn lấy chứ?

Bạch Hoài An vừa cảm thấy bất đắc dĩ lại vừa thấy buồn cười. Cô an ủi anh ta mấy câu rồi cúp điện thoại.

Lúc này, Hoắc Tùng Quân đi ra từ phòng tắm thì lập tức nhìn thấy cô đang cầm điện thoại di động và cúi đầu cười khẽ.

Anh tiến tới, trên người còn mang theo hơi nước, tóc hơi ướt, anh cúi xuống, làm cho khuôn mặt của anh càng trở nên tuấn tú hơn.

“Hoài An, em vừa mới nói chuyện điện thoại với ai vậy?”

Giọng nói của Hoắc Tùng Quân có chút khàn khàn. Anh ôm lấy cổ Bạch Hoài An rồi cọ cọ vào hai má cô. Da thịt của anh lạnh lẽo làm cho Bạch Hoài An không nhịn được mà giật mình, đỏ mặt đẩy anh ra.

Bây giờ, càng ngày anh lại càng trở nên dính người hơn, cứ giống như một chú chó lớn vậy.

Đôi mắt lạnh nhạt trước mặt người ngoài kia, mỗi lần nhìn cô lại trở nên dịu dàng như mang theo cái móc nhỏ, làm cho người ta cố nhịn xuống để không chết đuối trong làn sóng mắt của anh.

“Là Trần Thanh Minh.”

Cô nói cho Hoắc Tùng Quân biết chuyện xảy ra hôm nay, sau đó thở dài một tiếng: “Gia cảnh của Trần Thanh Minh không tệ, nhưng trên người anh ta lại không có vẻ kiêu ngạo của thế hệ nhà giàu thứ hai mà là người ôn hòa, có phẩm chất đoan chính, có năng lực, bộ dạng của anh cũng làm cho phụ nữ để tâm, khó trách tại sao Phương Ly lại thích anh ta, chỉ tiếc…”

Lời còn chưa nói xong, cô cảm giác được bên cạnh đột nhiên lạnh lẽo. Khi quay đầu lại, cô phải đối mặt với đôi mắt nhạt nhẽo của Hoắc Tùng Quân.

“Sao, làm sao vậy?” Giọng nói của cô có chút ngắt quãng.

Hoắc Tùng Quân cắn răng cười cười. Anh rõ ràng là đang cười, nhưng lại lộ ra một vẻ khí thế khiến người ta rùng mình.

Anh dùng sức một cái rồi lập tức ôm Bạch Hoài An lên đùi mình. Ngón tay nhấc cằm cô lên, cúi đầu nhìn cô rồi tỏ ra chút cảm giác cao ngạo từ trên cao nhìn xuống.

“Em đánh giá Trần Thanh Minh cao như vậy, trong lòng em, anh ta tốt đến thế sao?”

Lời này vừa được nói ra, hơi chua đã xông vào mũi, giống như phá vỡ mấy cái bình giấm lớn vậy.

Cuối cùng Bạch Hoài An cũng hiểu được, vì sao tâm trạng của anh lại đột nhiên thay đổi như vậy. Cô che miệng cười cười, ngón tay trắng nõn duỗi ra rồi kéo hai má anh: “Anh đang ghen sao?”

Hoắc Tùng Quân sửng sốt một chút, sau đó tai của anh càng ngày càng đỏ, hơi nóng tăng lên, ngay cả đuôi mắt cũng ửng đỏ bừng. Anh chật vật đưa mặt sang một bên, giọng nói không được tự nhiên: “Không có.”

Bạch Hoài An nhếch môi cười cười, đôi mắt đào hoa lấp lánh. Cô tiến tới, kéo mặt anh lại rồi hung hăng hôn lên đôi môi mỏng lạnh lẽo của anh một cái.

“Đừng ghen mà, trong lòng em, ai cũng kém anh hết, là thật đó.”

Lời này vừa được nói ra, trong mắt Hoắc Tùng Quân giống như đột nhiên toát ra một đám lửa nhỏ mà sáng đến kinh người. Rõ ràng, anh vừa mới tắm rửa xong, mà trên người anh lại toát ra một luồng nhiệt, từ ngực lan ra khắp tứ chi.

Anh cúi đầu, một tay ôm eo cô, một tay đỡ gáy cô rồi hung hăng hôn lên.

Lúc này, đôi môi mỏng mát mẻ đã trở nên nóng bỏng mà cọ xát vào đôi môi đỏ của cô. Giọng nói của anh khàn khàn mà mơ hồ: “Hoài An, mở miệng.”

Bạch Hoài An bị luồng nhiệt trên người anh hun nóng mà cảm thấy có chút choáng váng. Trong lúc hoảng hốt, đôi môi đỏ khẽ động, động tác này giống như mở ra một loại công tắc nào đó.

Hoắc Tùng Quân dừng một chút, lập tức công thành đoạt đất, mang theo sự thô bạo mà càn quét mọi thứ.

Một lúc lâu sau, anh mới buông cô ra. Đôi mắt hoa đào Bạch Hoài An tràn ngập sương mù, hai má trắng nõn chỉ thấy một màu đỏ ửng, cả người choáng váng, không biết trời đất là gì.

Cô hơi cử động, chỉ cảm giác lưỡi mình đau nhức, giọng nói cũng có chút khàn khàn.

Hoắc Tùng Quân thô lỗ chôn mặt vào cổ cô, một lúc lâu sau anh mới thấp giọng mở miệng: “Có thể không?”

Âm thanh này làm cho mặt Bạch Hoài An càng thêm đỏ lên. Cô có thể cảm giác được cơ thể Hoắc Tùng Quân đang đè lên thân mình đã trở nên căng thẳng. Một lúc lâu sau, ngón tay của cô mới leo được lên tấm lưng rộng lớn và mạnh mẽ của anh rồi mới hơi gật đầu nhẹ một cái.

Trên mặt Hoắc Tùng Quân hiện lên vẻ vui mừng. Thực ra anh cũng đã nghĩ cả rồi, nếu Hoài An từ chối anh, anh sẽ lập tức đi tắm rửa, không nghĩ tới anh lại có thể nhận được niềm vui ngoài ý muốn này.

Cánh tay anh hơi dùng sức, ôm cả người cô vào trong ngực rồi đứng dậy từ sô pha. Mặc dù cánh tay ổn định và mạnh mẽ, nhưng bước chân của anh lại có vẻ vội vàng đi về phía phòng ngủ.

Nghe “rầm” một tiếng, âm thanh đóng cửa đã ngăn cách toàn bộ sự ái muội.

Trong khi bên kia tình cảm của Bạch Hoài An và Hoắc Tùng Quân nóng lên, thì nơi này An Bích Hà lại trở nên rối loạn.

Cô ta không bao giờ nghĩ rằng loại chuyện này lại khó giải quyết đến như vậy.

Trong suy nghĩ của cô ta, tất cả mọi chuyện trước đây đều có thể giải quyết bằng tiền. Chỉ cần có tiền thì không có gì có thể làm khó cô ta được.

Nhưng với tình huống trước mặt này lại không giống như trong tưởng tượng của cô ta.

Trước mặt An Bích Hà là một cặp vợ chồng.

Khuôn mặt của hai người bình thường, ăn mặc cũng không phải là quá giàu sang. Cả người toát lên vẻ tri thức. Nhưng hiện tại, cả người bọn họ chỉ có một vẻ bi thương, người đàn ông có vẻ khá hơn một chút, tâm tình của người phụ nữ thì có chút điên cuồng. Bà ấy đã khóc đến mắt đỏ bừng, trên mặt đều là nước mắt.

“Cô phải bồi thường cho con gái tôi. Con bé mặc quần áo trong cửa hàng các người một ngày đã mất mạng. Đứa con gái ngoan ngoãn của tôi, con bé chính là cả cuộc sống của tôi. Cô mau trả con bé lại cho tôi, trả con bé lại cho tôi.”

Giọng nói của bà ấy có chút khàn khàn, khóc đến mức tan nát cõi lòng. Chỉ có vài câu ngắn ngủi đã lập tức làm cho vẻ mặt của những người ở đây tràn đầy xúc động mà không đành lòng nhắm mắt cho qua.

An Bích Hà nhìn bộ dạng này của bà ấy, cúi mặt sâu hơn và nhẫn nại nói: “Xin lỗi. Trước đây chúng tôi đã làm thử nghiệm sản phẩm, cũng không phát hiện ra điểm bất thường. Nếu không chúng tôi tuyệt đối sẽ không cho phép loại quần áo này được treo ra ngoài để bán. Sự việc lần này chỉ là một sự cố mà thôi.”

Cô ta vừa nói xong thì lấy một thẻ ngân hàng từ trong túi ra và đưa cho người mẹ: “Trong này có một tỷ rưỡi, bác cứ cầm trước, xem như là sự bồi thường của chúng tôi. Sau đó, chúng ta sẽ giải quyết chuyện này riêng với nhau, mọi người không nên làm đối phương phải quá khó xử.”

Tiếng khóc của mẹ cô gái đó dừng lại một chút, bà ấy mở to đôi mắt sưng đỏ, không thể tin được nhìn An Bích Hà.

Con gái của bà ấy đã chết, người đang sống sờ sờ đã không còn, cũng vì mặc quần áo trong cửa hàng của người phụ nữ này. Một sinh mệnh hoạt bát như vậy, cô bé đó còn chưa đầy mười lăm tuổi.

Nhưng mà người này lại không hề có một chút áy náy nào. Cô ta cứ như vậy mà lấy ra một tấm thẻ ngân hàng ở một nơi công cộng, đến ngay cả sự đồng tình và thương hại tối thiểu của một con người cũng không có, lời nói lại lạnh như băng, không mang theo chút tình cảm nào.

Không chỉ như vậy, trong ánh mắt của cô ta còn mơ hồ lộ ra một tia phiền não.

An Bích Hà thấy bà ấy mãi vẫn không nói lời nào thì nhíu mày một chút. Sau đó, cô ta lại lấy một tấm thẻ ngân hàng khác từ trong túi ra: “Trong này cũng có hơn một tỷ rưỡi, ba tỷ chắc là đủ rồi. Bác cũng không nên quá tham lam, thấy được thì cầm đi.

chapter content

chapter content