Cô Vợ Mù, Ly Hôn Anh Không Đồng Ý

Chương 275: Đối thủ của mẹ Hoắc




Bạch Hoài An trước giờ chưa từng nhìn thấy người này nên tiến đến gần mẹ Hoắc nhỏ giọng hỏi: “Bác gái, người này là ai vậy ạ?”

Mẹ Hoắc hừ lạnh một tiếng, đáp: “Đó là con gái của ông cụ Ngô.”

Cô nghe vậy trong nháy mắt liền hiểu rõ.

Khi biết được Ngô Thành Nam cùng An Bích Hà hợp tác với nhau, Hoắc Tùng Quân có từng kể với cô về chuyện của nhà họ Ngô.”

Bạch Hoài An nhớ là ông cụ Ngô có hai đứa con, một trai một gái.

Cậu con trai lớn bởi vì tình yêu bị gia đình cấm cản nên đã dẫn theo bạn gái bỏ trốn, hơn mười mấy năm biệt tăm biệt tích, mãi cho đến khi Ngô Thành Nam trở về nhà họ Ngô mang theo tin tức vợ chồng cậu đã qua đời thì mọi người mới biết.

Sau khi cậu cả bỏ nhà ra đi, ông cụ Ngô cũng chỉ còn lại mỗi một đứa con gái, nên đối với bà ta hết mực yêu thương nhưng vì quá cưng chiều dẫn đến tính tình vô cùng kiêu căng.

Về sau đứa con gái này của ông ta được gả vào nhà họ Trần, trở thành bà Trần rồi hạ sinh ra một cậu con trai chính là Trần Bách Nhã.

Lúc nhắc đến bà Trần vẻ mặt của Hoắc Tùng Quân có chút phức tạp cùng do dự.

Điều này khiến Bạch Hoài An không khỏi có chút tò mò, sau đấy dưới sự chất vấn của cô, anh đành phải kể sơ qua về sự việc đó.

Hóa ra năm ấy, bà Trần khi vẫn còn là tiểu thư nhà họ Ngô, chưa được gả đi, đã từng phải lòng bố Hoắc, hai bên gia đình cũng môn đăng hộ đối, bố Hoắc mặc dù không có tài năng trong việc kinh doanh nhưng lại được một gương mặt điển trai tuấn tú.

Bà ta rất thích ông ấy, ông cụ Ngô cũng vừa lòng với gia thế của nhà họ Hoắc, còn định sắp xếp thời gian sang gặp ông cụ Hoắc thể bàn bạc chuyện cưới hỏi.

Nhưng lúc đấy bố Hoắc lại dẫn mẹ Hoắc về nhà ra mắt, tuyên bố rằng nếu không phải bà ấy thì sẽ không lấy vợ.

Ông cụ Hoắc cũng không phải hạng người nỡ chia rẽ tình yêu đôi lứa, thấy mẹ Hoắc mặc dù hay bị bệnh vặt nhưng cũng không phải người xấu gì nên đồng ý tác thành cho cả hai.

Vì vậy mà mối hôn sự của hai nhà Ngô Hoắc còn chưa gặp mặt đã được định sẵn kết cục là không thành, bà ta sau đấy có đi tìm bố Hoắc làm phiền mấy lần nhưng đều bị ông ấy nghiêm khắc từ chối, vì quá đau lòng nên đã chấp nhận gả vào nhà họ Trần, trở thành bà Trần

Tuy nhiên bà ta vẫn luôn căm ghét mẹ Hoắc, bao nhiêu năm trôi qua quan hệ giữa hai người bọn họ cũng chưa từng một lần dịu đi.

Bà Trần cảm thấy mẹ Hoắc không chỉ phá vỡ cuộc hôn nhân tươi đẹp kia mà còn chiếm luôn cả người bà ta yêu, vì vậy luôn đối chọi gay gắt cùng bà ấy, chỉ cần hai người họ đứng chung một chỗ không cãi nhau thì cũng khịa lên khịa xuống, không bao giờ biết mệt.

Cho nên hầu hết các bữa tiệc đều sẽ chỉ mời một trong hai.

Chỉ là lần này không biết sơ ý kiểu gì lại mời cả hai người này tới.

Bạch Hoài An nhìn mẹ Hoắc một chút rồi lại nhìn bà Trần, đúng là oan gia ngõ hẹp mà, giờ chắc là xem ai mạnh mồm hơn người đó thắng rồi.

Bà Trần mặc trên mình một chiếc váy đuôi cá mày tìm, bên trên để lộ bờ vai trắng nõn, nhìn qua cũng rất xinh đẹp nhưng khác với vẻ thoải mái của mẹ Hoắc, bà ta trông có phần hơi tiều tụy, hơn nữa còn nói mấy chuyện kỳ quái, lúc nhìn thấy mẹ Hoắc biểu cảm trên mặt bà ta bỗng trở nên khắc nghiệt trong nháy mắt, vẻ xinh đẹp lúc đầu liền giảm đi hơn phần nữa

Bạch Hoài An nhỏ giọng thủ thỉ bên tai mẹ Hoắc: “Bác gái, người phụ nữ đó so với bác còn kém xa.”

Những lời này ngay lập tức khiến cho mẹ Hoắc mỉm cười, quay đầu nhìn cô với anh mắt khen ngợi, nói: “Không nghĩ cô lại có mắt nhìn như vậy nha.”

“Bác gái quá lời rồi, bất cứ ai sáng suốt đều có thể nhìn ra điều này thôi.” Khóe môi Bạch Hoài An khẽ cười

Bà Trần thấy hai người ríu rít buôn chuyện không thèm để ý mình thì vô cùng tức giận. Hơn nữa không biết bọn họ nói gì mà ánh mắt bà Hoắc vô cùng kiêu căng.

Ánh mắt ấy càng khiến cho bà ta tức giận.

Bà Trần trực tiếp xông lên không thèm đến xỉa mẹ Hoắc mà quan sát Bạch Hoài An thật lâu, mới nhíu mày cười nói với mẹ Hoắc: “Tôi vừa mới nghe nói, đây chính là con dâu tương lai của bà.”

Mẹ Hoắc hất cằm một cái không hề phủ nhận: “Đúng là con dâu tôi đấy, thì sao?”

Bà Trần che miệng cười một tiếng: “Sao trước giờ chưa từng thấy ra mắt con bé vậy, là con gái nhà nào, cũng không thấy tin tức Hoắc Kỳ định tổ chức lễ đính hôn nhỉ?

“Lễ đính hôn sao?” Mẹ Hoắc hừ lạnh một tiếng: “Hoắc Kỳ chúng tôi không cần lễ đính hôn, chỉ cần Tùng Quân thích là được, không giống nhà mấy người, lấy chuyện kết hôn để củng cố thế lực, suốt ngày chăm chăm chia rẽ đám trẻ yêu đương, nhà họ Hoắc chúng tôi không làm được như mấy người.”

Những lời này đúng là lợi hại.

Khiêu khích cực mạnh, ai cũng biết cậu cả của nhà họ Ngô vì bị ông cụ Ngô ngăn cấm nên mới phải bỏ trốn khỏi nhà, đây đối nhà họ Ngô mà nói đúng là tai tiếng không thể xóa mờ được.

Bà Trần nghe vậy tức giận đến đỏ mắt nhìn chằm chằm về phía mẹ Hoắc, một lúc lâu sau sắc mặt mới chầm chậm dịu xuống.

Bà ta liếc nhìn Bạch Hoài An rồi mỉa mai: “Nói thì hay đấy, cơ mà con dâu tương lai của bà cũng chỉ là một đứa thiết kế quèn không có bối cảnh, có gì đâu mà đắc ý. Còn tưởng rằng ánh mắt của Hoắc Tùng Quân cao như nào, suốt ngày chê mấy tiểu thư con nhà quyền quý, hóa ra là do có gu đặc biệt như vậy.”

Nói xong còn cố ý nhìn mẹ Hoắc cùng Bạch Hoài An, chờ được thấy vẻ mặt khó coi của bọn họ để cười nhạo.

Mẹ Hoắc ngeh vậy vô cùng thức giận, Bà Trần nói chuyện thật khó nghe, dám sỉ nhục Bạch Hoài An cùng Hoắc Tùng Quân, bà ấy đang định mở miệng phản bác thì bị cô kéo lại.

Mẹ Hoắc quay đầu nhìn về phía Bạch Hoài An.

Cô lắc đầu một cái, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía bà Trần nhẹ nhàng cười nói: “Bà Trần, gu của Tùng Quân có đặc biệt không thì tôi không rõ nhưng có một chuyện tôi vô cùng chắc chắn đấy là lớp makeup hôm nay của bà hơi bị dầy đó, lúc nói chuyện còn thấy rõ hạt phấn rơi được luôn.”

Nói xong cô còn kéo mẹ Hoắc lùi về phía sau một bước rồi nói tiếp với bà Trần: “Xin lỗi, mũi tôi hơi nhạy cảm, sợ là đứng gần phu nhân đây quá tôi sẽ bị sặc mất.”

Mẹ Hoắc nghe xong những lời này liền không nhịn được phụt một cái bật cười, thêm vào đó nhìn vẻ mặt lúc này của bà Trần càng khiến bà ấy vui vẻ không thôi.

Bạch Hoài An đúng là không phải dạng vừa mà.

Lớp trang điểm trên mặt bà ta quả thực quá dày, có lẽ vì để che đi những nếp nhăn nên đã đánh quá nhiều phấn phủ, nhìn xa thì không sao nhưng nhìn gần liền có thể thấy rõ phấn không ăn mặt nên rơi xuống.”

Sao bà ấy có thể quên được Bạch Hoài An trước nay đối với kẻ thù thì đâm chọc phải nói là không ai bằng, lần trước lúc gặp chuyện ở ngân hàng, cô nói bà ấy trang điểm sặc sỡ, còn kêu bà ấy dùng đồ trang điểm chống nước.

Lần này rốt cuộc đến phiên bà Trần được trải nghiệm.

Mẹ Hoắc hả hê từ trong túi xách lấy ra hộp phấn rồi hướng về phía bà ta vẫy vẫy vài cái: “