Cô Vợ Mù, Ly Hôn Anh Không Đồng Ý

Chương 252: Vô cùng đen đủi






,An Vu Khang bị con gái vạch trần ngay tại chỗ, vẻ mặt lộ ra sự xấu hổ.

Trước giờ ông ta cũng không phải không có người phụ nữ nào, nhưng từ trước đến nay chưa bao giờ gây sự trước mặt vợ mình, cho nên nhiều năm như vậy hai người luôn tôn trọng nhau cũng chưa từng vì chuyện này mà cãi nhau.

Bây giờ bị vợ mình túm lấy cổ áo chất vấn, An Vu Khang có chút cáu kỉnh.

“An Bích Hà, con nói xằng bậy cái gì đấy, người phụ nữ nào, mấy ngày này bố luôn bận giải quyết vấn đề của công ty, nào có thời gian đi tìm phụ nữ chứ.”

Sau lưng ông ta đang nháy mắt liên tục với An Bích Hà, ở công ty đã có một mớ hỗn độn, trong nhà không loạn thêm nữa.

An Bích Hà nhìn thấy dáng vẻ gấp gáp của ông ta, cô ta cong môi, đỡ mẹ An ngồi xuống: “Mẹ, mẹ đừng lo lắng, có thể là con đã nhầm.”

Trong mắt mẹ An lộ ra vẻ nghi hoặc, nhưng nhìn thấy An Bích Hà nói thay cho An Vu Khang nên bà ta cũng không hỏi gì thêm nữa.

Mãi cho đến khi An Vu Khang kiếm cớ để ra khỏi nhà, bà ta mới kéo tay An Bích Thần lại, nhìn chằm chằm vào cô ta: “Bích Hà, bố con chắc chắn có chuyện gì đó giấu mẹ, mấy hôm trước ông ta không về nhà, ông ta ở bên ngoài chắc chắn đã có người phụ nữ khác, con từng gặp cô ta rồi có phải không?”

So với An Vu Khang, quan hệ của mẹ An và An Bích Hà thân thiết hơn, lúc nhỏ An Vu Khang thường xuyên ra ngoài làm việc, mẹ An là người luôn chăm sóc cho cô ta, nuôi cô ta lớn.

An Bích Hà nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của bà ta, do dự một lúc rồi quyết định gật đầu: “Con gặp cô ta rồi, bố với người phụ nữ đó đi ăn cơm, quan hệ cực kỳ thân thiết, con cảm thấy hình như bố đã động lòng thật rồi.”

Mẹ An nghe thấy lời này, nhíu mày, khóe môi nhếch lên lạnh lùng nói: “Được lắm, quả nhiên ông ta đã lừa mẹ, mấy ngày trước mẹ gọi điện thoại cho ông ta nhưng ông ta lại tắt máy, mẹ đã đoán ra rồi.”

chapter content



Vẻ mặt của An Bích Hà lộ ra vẻ khó hiểu nói: “Mẹ, ý của mẹ là?”

“Vừa rồi con cũng đã nói, bố con động lòng thật rồi, ai mà biết được nếu ông ta tìm thấy người phụ nữ đó liệu có khi nào vì người phụ nữ đó mà bỏ mặc hai mẹ con mình, cơ thể của mẹ bây giờ không thể sinh con được nữa, nếu như xuất hiện một đứa con riêng của ông ta, địa vị của con cũng sẽ gặp nguy hiểm.”

An Bích Hà nghe thấy lời này, vẻ mặt có chút trầm ngâm.

Cô ta nhớ lại vài cái tát mà bố An đã tát cô ta, trong lòng của ông ta e rằng ngay cả con gái ruột của mình cũng không so sánh được với sự giàu có và tiền bạc, sợ rằng ngay cả người phụ nữ mà ông ta nuôi cũng không thể so sánh được.

Ông ta thà tin người phụ nữ đó cũng không tin cô ta, còn vì người phụ nữ đó mà mắng mình.

Trong lòng An Bích Hà cũng có chút chán nản, nhìn về phía mẹ An nói: “Mẹ, trước kia con cũng đã nói với bố rằng người phụ nữ mà bố nuôi có vấn đề, ông ấy không tin con, trước kia con đã từng tiếp xúc với người phụ nữ đó, thủ đoạn của người phụ nữ đó rất cao, hơn nữa ánh mắt đó con luôn cảm thấy kỳ lạ, cho dù bây giờ cô ta đã đi rồi, con vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng.”

Mẹ An suy nghĩ đến lời của con gái mình, trợn tròn mắt, nói vào tai cô ta: “Sợ cái gì, nếu như thật sự xảy ra chuyện, chúng ta đổ hết lên đầu bố con, cho nên con nhất định phải nắm quyền chủ động ở trong công ty, bằng không thì người bị đẩy ra ngoài chính là con.”

An Bích Hà nghe thấy lời này, cũng hạ quyết tâm, trong lòng cũng lên kế hoạch.

An Vu Khang không biết rằng hai mẹ con đã lập kế hoạch để chờ ông ta lọt vào, ông ta gọi người mà mình bảo đi tìm người phụ nữ kia quay về, rồi hỏi tung tích của Sở Hân.

Cấp dưới nhìn ông ta với vẻ mặt khó coi, nói: “Tôi đã dựa theo dáng vẻ mà ông mô tả nhưng không hề có chút tung tích gì về người phụ nữ đó, tôi cũng đã đi tìm các con đường nhưng vẫn không có tin tức gì, bây giờ một chút manh mối cũng không có.”

An Vu Khang nghe thấy câu này liền cau mày.

Làm sao một người cao lớn vẫn còn sống nói không thấy là không thấy, cô ta không còn trí nhớ, không biết nhà mình ở đâu, cũng không biết bạn bè mình là ai, cô ta chỉ biết một người đó chính là ông ta, cô ta còn có thể đi đâu?

An Vu Khang nghĩ đến đây, sắc mặt trở nên đờ đẫn.

Bây giờ ông ta đang có một vài suy nghĩ, một là cô ta đã nhớ lại hết rồi đi về nhà mình; hai là ngoại hình của cô ta cũng ưa nhìn, tính cách nhu nhược có thể đã bị người xấu bắt đi; ba là lúc trước An Bích Hà cũng đã từng nói, cô ta là người được người khác phái tới.

An Vu Khang cũng không biết tại sao, trong lòng luôn cảm thấy bất an, và luôn cảm thấy phỏng đoán thứ ba có nhiều khả năng hơn.

Nếu như không có người đứng phía sau cô ta, giúp cô ta xóa sạch dấu vết thì làm sao người mà ông ta phái đi tìm lại không tìm thấy được chứ.

An Vu Khang bảo cấp dưới đi ra ngoài, rồi cho rút hết người được phái đi quay về, đi đi lại lại trong phòng làm việc.

Ông ta đang nghĩ nếu như Sở Hân thật sự do người khác phái tới, vậy cô ta đến bên cạnh ông ta rốt cuộc muốn làm gì?

Trước giờ bản thân ông ta chưa từng nói chuyện của công ty cho cô ta, cũng không cho cô ta thứ gì quan trọng, lúc cô ta rời đi cũng không mang theo thứ gì, vậy rốt cuộc mục đích của cô ta là gì?

Còn chưa suy nghĩ xong, nhân viên bên ngoài vội vàng đẩy cửa đi vào, ngay cả gõ cửa cũng không kịp gõ, vừa vào đến cửa đã hoảng sợ nói với An Vu Khang.

“Tổng giám đốc An, Hoắc Kỳ ra tay rồi.”

Quả nhiên đúng như ông ta và An Bích Hà dự đoán, Hoắc Kỳ bắt đầu ra tay với các ngành khác của bọn họ.

Không chỉ cướp đi những khách hàng còn lại của họ, mà còn đang đàn áp công ty bọn họ, vốn dĩ những ngành này ban đầu với sự giúp đỡ của Hoắc Kỳ đã thành lập nên, cũng là nhờ Hoắc Kỳ nên mới phát triển như bây giờ.

Lúc trước sau khi bị Hoắc Kỳ cắt đứt mọi nguồn cung cấp, liền xuất hiện các tình huống không ổn, hiện tại lại bị Hoắc Kỳ chèn ép căn bản bọn họ không thể chịu một đòn.

Hơn nữa lần này Hoắc Kỳ ra tay, không phải đột nhiên xem như là có chuẩn bị từ trước, một đòn tấn công.

Rất nhanh ngoại trừ Khinh Hà tất cả các ngành khác đều bị phá hủy hoàn toàn.

An Vu Khang vốn không có thời gian để chuẩn bị đối phó, chỉ có thể mở mắt nhìn các ngành công nghiệp mà mình nỗ lực gây dựng sụp đổ trước mắt mình.

Thái độ của Hoắc Kỳ đã tỏ rõ tất cả, lúc trước những người có mâu thuẫn với An Thị, và từng bị An Bích Hà chèn ép, cũng đã bắt đầu nỗ lực rất nhiều, bản thân cầu mong cho An Thị sớm ngày bị phá sản.

An Bích Hà nhận được tin tức cũng lập tức chạy đến công ty, các ngành khác cô ta đều không hiểu, cô ta cũng không thể làm gì được, nhưng cô ta luôn ghi nhớ lời của mẹ cô ta, phải nắm chặt Khinh Hà trong lòng bàn tay, cô ta nhìn chằm chằm vào các nhà máy và các cửa hàng của Khinh Hà.

Cũng may là Hoắc Kỳ không có bất kỳ hành động nào đối với Khinh Hà, dù sao thì Hoắc Kỳ cũng không có liên quan đến ngành thời trang, dưới sự chèn ép lần này của Hoắc Kỳ, Khinh Hà vẫn có thể được giữ lại.

An Bích Hà ngồi trong phòng làm việc của mình, xem lần lượt các tin tức xấu nói về công ty, cho dù trong lòng biết rõ cục diện sẽ trở nên như bây giờ, nhưng trong lòng vẫn có chút phiền não và lo lắng.

Cô ta bồn chồn lo lắng, sau đó gọi điện cho Ngô Thành Nam.

Rất nhanh điện thoại đã kết nối được với Ngô Thành Nam, câu đầu tiên anh ta nói: “Tôi đã nhận được tin rồi, lần này Hoắc Kỳ đã có chuẩn bị từ trước, ngoại trừ Khinh Hà các ngành khác đều không thể quay đầu được nữa.”

Trái tim của An Bích Hà dường như đã bị chìm xuống tận đáy, âm thanh khàn khàn, lộ ra vẻ lo lắng: “Lần này Hoắc kỳ muốn đuổi cùng giết tận chúng tôi, bây giờ tôi chỉ lo lắng liệu Khinh Hà có giữ lại được hay không?”

Trong lòng Ngô Thành Nam hiểu rất rõ.

Hai người họ đã chèn ép Hoắc Tùng Quân và Bạch Hoài An.

Hoắc Tùng Quân không có cách nào ra tay với Ngô Thành Nam, cho nên chỉ có thể trút giận lên An Thị và An Bích Hà.

Nhưng anh ta lại không hề nói chuyện này cho An Bích Hà, chỉ an ủi nói: “Hoắc Kỳ chắc sẽ không ra tay với An Thị đâu, các cô phải cảnh giác bọn họ chắc sẽ ra tay từ hướng khác.”

Miệng của An Bích Hà run lên, bắt đầu mơ hồ lo lắng nói: “Ngô Thành Nam, xem như tôi cầu xin anh, anh có thể giúp tôi lần này được không?”

Đầu dây bên kia đột nhiên im lặng, một lúc sau Ngô Thành Nam mới nói: “Xin lỗi, tôi không thể làm gì được, tôi chỉ có thể nói, nếu như có một ngày cô không còn chỗ nào đi, tôi sẽ cho cô một chỗ để ở lại.”

Trong lòng An Bích Hà càng trở nên tối tăm, biết rằng An Thị bây giờ thật sự không còn hy vọng nữa.

Cô ta ở trong An Thị đến tận nửa đêm, An Vu Khang vẫn không quay lại, không không biết rằng sự việc bên đó đã giải quyết xong chưa.

Trong lúc cô ta đang buồn ngủ, mí mắt chuẩn bị nhắm xuống.

Đột nhiên ở trong phòng bộ phận quan hệ công chúng phát ra những tiếng ầm ĩ.

Văn phòng của An Bích Hà cách chỗ đó cũng khá xa, vẫn cảm thấy rất ồn ào, cô ta cảm thấy khó chịu lập tức từ trên ghế sofa đứng dậy, đi đến phòng quan hệ công chúng, mở cửa hét lớn: “Có chuyện gì vậy? Sao lại ồn ào như vậy?”

“Giám đốc An, không hay rồi, cô mau qua xem cái này.”