Hoắc Tùng Quân nghe cô nói, trong mắt lộ ra tia sáng khen ngợi: “Đúng là người của anh, Hoài An thật là thông minh.”
Anh khen một trận làm Bạch Hoài An có chút xấu hổ, sau đó nói tiếp: “Anh để Triệu Khôi Vĩ chú ý chặt chẽ động tĩnh bên nhà họ Ngô, Nghe nói sáng nay lúc rời đi, anh ấy phát sinh mâu thuẫn với Trần Bách Nhã”
Thấy Bạch Hoài An hoang mang, Hoắc Tùng Quân lên tiếng giải thích: “Trần Bách Nhã là cháu ngoại mà ông cụ thương yêu nhất, năm đấy lúc Ngô Thành Nam chưa trở về nhà họ Ngô, ông cụ đã rất coi trọng Trần Bách Nhã, thậm chí còn định coi anh ta như như người thừa kế của nhà họ Ngô.”
Bạch Hoài An kinh ngạc: “Vậy Ngô Thành Nam đột nhiên trở lại, đoạt vị trí của Trần Bách Nhã, thì anh ta chẳng phải sẽ hận chết Ngô Thành Nam”
“Em nói đúng” Hoắc Tùng Quân gật đầu:
“Trần Bách Nhã và Ngô Thành Nam không hợp nhau, nếu Ngô Thành Nam rời thành phố An Lạc hai năm, e rằng Trần Bách Nhã sẽ là người có lợi nhất. Trần Bách Nhã không giữ được bình tĩnh, đã sớm khoe khoang trước mặt Ngô Thành Nam, kích thích anh ta. Chỉ sợ lúc đó Ngô Thành Nam cảm giác được nguy cơ, nửa đường lại hối hận, không muốn rời khỏi thành phố An Lạc, vậy cũng chỉ có thể là bí quá hóa liều”
Bạch Hoài An chậc lưỡi một tiếng: “Anh ta cũng quá độc ác với bản thân rồi, nếu có thể cứu được, chỉ sợ cũng bị thương không nhẹ, nếu như quả thật xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, anh ta muốn khóc cũng không kịp”
Hoắc Tùng Quân cười, không nói gì.
Ngô Thành Nam muốn ở lại thành phố An Lạc, cố ý bày ra một vụ tai nạn xe cộ, nhưng anh ta nhất định sẽ không ra tay tàn nhẫn với chính mình, chỉ muốn làm cho vụ tai nạn xe cộ nhìn nghiệm trong một chút, để cho ông cụ mềm lòng mà để anh ta ở lại thành phố An Lạc. Nhưng mà cơ hội tốt như vậy, Hoắc Tùng Quân làm sao có thể để anh ta được như ý, anh ta đã dám xuống tay độc ác với anh và Bạch Hoài An như vậy, anh làm sao có thể bỏ qua cho Ngô Thành Nam dễ như vậy được. Hoắc Tùng Quân kêu Triệu Khôi Vĩ làm một ít động tác, lần này đừng nói đến cảnh sát, ngay cả ông trời điều tra cũng không phát hiện ra được có chuyện gì. Nhưng những việc làm bẩn thỉu này, vẫn nên đừng nói ra, để không làm bẩn lỗ tai của Hoài An.
Hoài An ngồi ở mép giường, nghĩ đến việc của Ngô Thành Nam, vô tình liếc nhìn đồng hồ báo thức bên cạnh, đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, lao ra ngoài.
“Chết rồi, đến muộn rồi, không kịp nữa rồi.”
Hai ngày trước cô giải quyết chuyện của nhà họ Bạch, vì ngoài ý muốn mà hai ngày nay phải dưỡng bệnh, đã hẹn với Cách Lệ Tâm hôm nay sẽ quay lại, kết quả cô ngủ quá say sưa trong vòng tay của Hoắc Tùng Quân, lại nói chuyện phiếm nên không chú ý vậy mà đã gần 8 giờ 20 phút.
Bạch Hoài An đánh răng rửa mặt với tốc độ nhanh nhất, Hoắc Tùng Quân đứng ở một bên nhìn cô, nhìn dáng vẻ sốt ruột của cô, đôi mắt mang theo ý cười: “Không cần phải vội quá, anh sẽ lái xe đưa em đi, hai người không phải là hẹn nhau lúc chín giờ sao?”
“Đã hẹn lúc chín giờ, hôm nay là ngày làm việc, ai biết trên đường có tắc đường hay không, nếu đến muộn sẽ không tốt.”
“Đừng nói chuyện, lái xe nhanh đi” Bạch Hoài An cúi đầu nhìn đồng hồ, vừa nói xong, đã bị dúi vào lòng một cái sandwich.
Hoắc Tùng Quân vừa khởi động xe vừa nhắc nhở: “Trong xe có nước, em ăn từ từ, coi chừng nghẹn.”
Trong lòng Bạch Hoài An cảm thấy ấm áp: “Còn anh, anh không ăn sáng sao?”
Hoắc Tùng Quân nghe vậy, đột nhiên cười với cô: “Anh không vội, anh là ông chủ, có thể ăn bất cứ lúc nào”
Câu nói này khiến Bạch Hoài An hâm mộ, mặt đầy ghen tị: “Thật tốt quá”
Hoắc Tùng Quân nghe cô ghen tị như thế, đôi mắt cong lên: “Nếu em trở bà chủ của anh, cũng có thể như vậy đấy”
“Em mới không thèm làm bà chủ của anh” Bạch Hòa An hung hăng cắn một miếng sandwich, nhai nhai, chợt nhớ tới đề nghị mà Trần Thanh Minh đã nói với cô.
Chờ sau khi kết thúc hợp tác với Cách Lệ Tâm, nếu có thể thành công mỹ mãn, e rằng độ nổi tiếng của cô sẽ tăng vọt, lúc đó có thể cân nhắc mở studio riêng. Từ nhỏ cô đã có ước mơ, là có thương hiệu quần áo dành cho nữ của riêng mình.
Trong lòng Bạch Hoài An đang suy nghĩ mấy chuyện, đến nơi cũng không biết, nhìn đồng hồ, 8 giờ 50, vừa đúng lúc.
Hôm nay làm việc cho tốt, việc còn lại cứ giao cho anh” Hoắc Tùng Quân đưa cô xuống xe, sờ lên tóc của cô.
Ngày hôm qua cô mới biết được sự thật về cái chết của bố Bạch, Hoắc Tùng Quân sự có suy nghĩ nhiều, ảnh hưởng đến tâm trạng.
“Đừng lo lắng, ngủ một đêm, em đã điều chỉnh tốt trạng của mình rồi”
Bạch Hoài An cười với anh.
Trong lòng cô hiện tại vẫn còn tức giận, nhưng so với cảm giác đè nén và tuyệt vọng của ngày hôm qua thì tốt hơn rất nhiều, hiện tại cô muốn tập trung tinh thần để bắt nhà họ An phải trả giá, an ủi linh hồn của bố cô ở trên trời.
Hoắc Tùng Quận thấy cảm xúc của cô đã ổn định, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Rất nhanh thôi, em sẽ sớm thấy nhà họ An sa lưới”
Bạch Hoài An gật đầu, đang định bước vào tòa nhà, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, quay người ôm lấy Hoắc Tùng Quân, nói: “Lúc anh bắt đầu ra tay với nhà họ An thì nói với em, chúng ta đưa bản ghi âm của An Vu Khang ra trước, nhiễu loạn bọn họ.”
Hoắc Tùng Quân hiểu được cô muốn làm gì, gật đầu: “Nhanh đi đi, nếu không sẽ muộn thật đấy”.
Bạch Hoài An lúc này mới nhận ra, đã trôi qua năm phút đồng hồ nữa rồi, cô vội vàng đi vào trong tòa nhà, bóng lưng nhìn giống như một con thỏ nhỏ đang sợ hãi vậy.
Hoắc Tùng Quân một mực nhìn cô cho đến khi không thấy được bóng lưng của cô nữa, mới bất đắc dĩ cười cười, nhẹ giọng lẩm bẩm: ” Hấp tấp như một đứa trẻ vậy, thật sự là không có anh thì không được rồi.”
Lúc này trong bệnh viện, cửa phòng phẫu thuật đóng chặt, ông cụ Ngô ngồi ở trên băng ghế dài bên ngoài, vẻ mặt nặng nề.
Trần Bách Nhã đứng bên cạnh, ánh mắt mờ mịt lại có chú hả hê nhìn thoáng qua cửa phòng phẫu thuật. Hôm qua lúc Ngô Thành Nam rời đi, anh ta đã nguyền rủa Ngô Thành Nam sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không ngờ ông trời lại để mọi chuyện xảy ra theo đúng ý anh ta như vậy.
Ngô Thành Nam bất ngờ gặp tai nạn giao thông, nghe nói khi được xe cấp cứu đưa về, trên người anh ta đầy vết máu, nặng nhất là vết thương trên đùi.
Trần Bách Nhã còn nghe y tá nói chuyện một chút, nói không biết tại sao, xe đột nhiên lật nghiêng, bàn chân kia tình bị cờ kẹt vào chỗ khuất, cổ chân bị kẹp lại, lúc được kéo ra, bàn chân kia đã tím tái hết.
Tài xế của xe bị xe của Ngô Thành Nam đâm trúng đuôi lúc này cũng đang đứng bên ngoài phòng phẫu thuật, nhìn ông cụ mặt đầy uy nghiêm, bên cạnh còn có rất nhiều vệ sĩ, trong lòng đã biết người vừa va chạm vào xe mình có gia thể xuất thân không tệ.
Anh ta lau mồ hôi lạnh đang không ngừng ra trên trán, nói nhỏ: “Tôi lái xe ở phía trước rất bình thường, không hiểu sao anh ta đột nhiên tăng tốc, tông thẳng vào sau xe của tôi. Thật sự, có camera giám sát làm bằng chứng, nếu không tin ngài có thể đi xem thử, còn có camera hành trình của xe tôi, đều có quay lại video, tôi tuyệt đối không có vi phạm luật giao thông”
Anh ta thề thốt chắc chắn, chỉ thiếu mức giơ tay lên thề với trời.
Ông cụ ngoảnh mặt làm ngơ, lạnh lùng nói: “Tôi đã báo cảnh sát rồi, mọi chuyện chờ cảnh sát đến rồi giải quyết.”
Người tài xế nghe vậy, mặc dù không phục, nhưng gọi cảnh sát là cách tốt nhất để giải quyết, dù thế nào thì cảnh sát cũng sẽ không thể nào không phân biệt được đúng sai, dù sao cũng không phải anh ta sai.
Trần Bách Nhã nghe lời nói này của người tài xế, ngược lại là có ý nghĩ khác.
Anh ta và Ngô Thành Nam đấu trí đầu dùng nhiều năm như vậy, luôn biết rằng thằng nhóc này không giống như vẻ bề ngoài hiền lành ngây thơ, trong lòng lại đen thui.
Nghĩ đến đây, mắt Trần Bách Nhã xoay chuyển một chút, giả vờ lo lắng nói: “Ông ngoại, anh họ thật đáng thương, sao lại đột ngột xảy ra chuyện như vậy như vậy? May mà đoạn đường xảy ra tai nạn khá gần thành phố An Lạc, nếu mà xa hơn một chút, vừa không có thôn xóm vừa không có cửa hàng gì, đưa đến bệnh viện cũng không kịp”
Anh ta cũng không nói nhiều, bởi vì sợ ông cụ cảm thấy anh ta đang xúi giục ly gián, chỉ nói vài câu ngoài lề, để ông cụ tự mình suy nghĩ.
Ông cụ luôn đa nghi, nhưng mà là người cực kỳ thông minh, nên ông cụ chắc chắn có thể hiểu được mục đích của Ngô Thành Nam khi làm như vậy.
Ông cụ Ngô cũng thật sự đoán được, thật ra từ khi biết tin xảy ra tai nạn giao thông, ông cụ đã mơ hồ hiểu được việc này có lẽ là do Ngô Thành Nam tự biên tự diễn, nhưng điều ông cụ không ngờ lại chính là Ngô Thành Nam bị thương như vậy.
Lúc này ông cụ mới quay đầu về phía bên kia, Trần Bách Nhã cắn chặt môi dưới, ngón tay càng siết lại với nhau chặt hơn.
Lại là kiểu này, ông ngoại lại bắt đầu thiên vị Ngô Thành Nam, rõ ràng là anh ta đang giở trò, tự khiến mình bị thương nặng, đây là điều anh ta đáng phải nhận.
Ông ngoại cũng đã đoán được rồi, nhưng mà ông ngoại vẫn răn dạy anh ta trước, tại sao chứ, tại vì anh ta là cháu ngoại, còn Ngô Thành Nam là cháu cháu nội sao?
Rõ ràng trước khi Ngô Thành Nam trở lại, ông ngoại yêu thương nhất chính là anh ta. Trần Bách Nhã nghĩ tới đây, hai mắt đỏ lên, tràn đầy tủi thân cùng hận ý.