Sau khi người nhà họ Hoắc rời khỏi nhà họ Ngô, dường như còn có thể nghe thấy tiếng hét giận dữ của ông cụ Ngô ở phía xa xa.
Ông cụ cười cười, có chút tiếc nuối, lắc đầu thở dài: “Đã lớn tuổi rồi thì nên học cách tự thân dưỡng tính, nếu ông cụ Ngô cứ hay nóng giận như vậy thì sợ rằng sẽ sống không lâu”
Bố Hoắc và mẹ Hoắc nghe xong, ánh mắt của hai người có chút phức tạp.
Mặc dù bọn họ là người một nhà nhưng nghe thấy những lời như vậy cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, ông cụ đúng là đứng nói không đau eo, được lợi còn khoe mẽ.
Vừa rồi lúc đứng ở sau lưng ông cụ, nghe ông cụ trêu chọc ông cụ Ngô thì đã biết rằng ông nội Hoắc đã hết giận rồi, nhưng nếu đổi góc độ, bọn họ là ông cụ Ngô thì e rằng không chỉ đập mỗi cái ly thôi.
Có khi là phá nát cả căn phòng luôn ấy chứ.
Mẹ Hoắc trong lòng oán giận, chắc chắn là cái tật độc mồm độc miệng, dùng lời nói khiến người khác nghẹn chết của Hoắc Tùng Quân được di truyền từ ông cụ, đúng là cay nghiệt mà!
“Tại sao chúng ta nắm giữ được bằng chứng có lợi như vậy mà không báo thẳng cho cảnh sát luôn vậy bố?” Mẹ Hoắc thắc mắc, từ lúc còn ở nhà họ Ngô, bà ấy đã muốn hỏi câu này rồi.
Dễ dàng buông tha cho Ngô Thành Nam đó thì đáng tiếc quá, Tùng Quân nhà bọn họ suýt chút nữa bị anh ta giết người diệt khẩu rồi, càng nghĩ lại càng cảm thấy không cam tâm!
Ông nội Hoắc liếc mắt nhìn bà ấy, may mắn là tâm trạng của ông nội đang tốt nên cũng kiên nhẫn giải thích: “Nếu như bây giờ chúng ta trực tiếp trở mặt với nhà họ Ngô, đưa Ngô Thành Nam vào tù thì cho dù chúng ta có chứng cứ vô cùng xác thực trong tay, nhưng chỉ cần nhà họ Ngô hành động một chút thì cũng chỉ giam được Ngô Thành Nam mấy năm mà thôi. Lúc đó, không chỉ khiến cho nhà họ Ngô thù hận nhà họ Hoắc, mà sau khi Ngô Thành Nam đó được ra ngoài, không chừng sẽ còn tiếp tục ra tay với Tùng Quân nhà chúng ta. Hoặc là nó không dám ra tay trực tiếp với Tùng Quân thì sẽ gián tiếp ra tay với Hoài An. Đến lúc đó thì chúng ta mất nhiều hơn được.”
Dù sao thì nhà họ Ngô cũng không phải là dòng họ nhỏ, công ty nhỏ gì cả, nếu như nhà họ Hoắc muốn lật đổ nhà họ Ngô thì cũng không hề dễ dàng, hơn nữa nếu làm như vậy thật thì sẽ khiến cho cả hai bên đều bị tổn thất vô cùng lớn, tạo cơ hội cho người khác ngư ông được lợi.
Bây giờ xem như nhà họ Ngô và nhà họ Hoắc đang ở thế cân bằng, nếu như bọn họ không nể mặt Ngô Thành Nam thì chỉ sợ ông cụ Ngô sẽ vì cháu trai mà phá đi thế cân bằng này.
“Lần này chúng ta tha cho Ngô Thành Nam đó một con đường sống, còn đặt được không ít điều kiện, thời gian hai năm nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn. Qua hai năm nữa, khi Ngô Thành Nam trở lại thành phố An Lạc lần nữa thì cục diện đã thay đổi rồi, sẽ không có chỗ cho nó đứng nữa. Hơn nữa bây giờ trong tay chúng ta vẫn còn có bằng chứng việc nó ra tay với Tùng Quân và Hoài An, về sau chỉ cần hai đứa bé gặp chuyện gì thì Ngô Thành Nam sẽ là người đầu tiên đứng mũi chịu trận. Nó sẽ cố kỵ điều này, nên cũng sẽ không dám ra tay trực tiếp với hai đứa bé nữa”
Ông nội Hoắc vừa nói xong, mẹ Hoắc không thể không cảm thán, đúng là gừng càng già càng cay. Bà ấy chỉ muốn báo thù cho Hoắc Tùng Quân ngay lập tức, còn ông cụ thì suy nghĩ về lâu về dài.
Nhìn thấy cuối cùng con dâu cũng đã hiểu ra, ông cụ cũng đổi chủ đề: “Bố nghĩ lần này trở về, con cũng nên thay đổi cách nhìn với Hoài An đi.”
Ông nội Hoắc vừa đề cập tới vấn đề này thì sắc mặt mẹ Hoắc thay đổi cái một, không được tự nhiên, nhỏ giọng nói: “Con cảm thấy Hoài An đối xử với Tùng Quân cũng không tệ lắm, vậy… Tạm thời cứ như vậy đi, bây giờ con cũng không quản được Tùng Quân nữa rồi, nó muốn làm gì thì làm, con cũng lười phải nhúng tay vào chuyện cưới xin của nó”
Trước đây bà ấy từng nhúng tay vào một lần, kết quả là gây nên bao nhiêu là chuyện, vụ việc của An Bích Hạ đã cho bà một bài học, cái gì gọi là biết người biết mặt không biết lòng, giờ bà cũng không dám tùy tiện sắp xếp đối tượng kết hôn gì cho Hoắc Tùng Quân nữa…
Nếu như trong lòng anh còn chưa có ai thì còn được, nhưng bây giờ rõ ràng là đã có Bạch Hoài An rồi, nếu như bây giờ bà ấy lại nhúng tay vào nữa thì sợ rằng sẽ khiến cho mối quan hệ mẹ con trở nên lạnh như bằng như trước đây.
Mẹ Hoắc nhớ đến tối hôm qua thái độ của Hoắc Tùng Quân đối với bà ấy vô cùng tốt, còn gọi bà ấy là “Mẹ” khiến cho bà ấy vô cùng hạnh phúc, khuôn mặt lúc nào cũng nở nụ cười.
Ông nội Hoắc và bố Hoắc nhìn nhau một cái rồi hai người cùng cười lắc đầu.
Đỡ ông nội Hoắc lên xe xong bể Hoắc nắm lấy tay mẹ Hoắc, nhỏ giọng nói: “Cuối cùng thì em cũng đã nghĩ thông suốt rồi, anh còn tưởng rằng em vẫn chưa nghĩ thông.”
Mẹ Hoắc nhìn ông ấy một cái rồi đỏ mặt, xấu hổ nói: “Đừng nhắc lại những chuyện trước đây nữa, chẳng qua là lúc đó em bị An Bích Hà kia lừa thôi. Làm sao em có thể biết được cô ta diễn tốt như thế, ở trước mặt em thì ngoan ngoãn hiểu chuyện, sau lưng lại độc ác, thâm hiểm như vậy”
Càng nói đến phần cuối, trong giọng bà ấy còn có chút chột dạ. Thật ra trước đây bà ấy cũng đã cảm nhận được rằng tất cả chỉ là do An Bích Hà giả bộ mà thôi, nhưng bởi vì gia thế và ơn cứu mạng của cô ta nên bà ấy vẫn giả vờ như không biết gì hết.
Bà ấy thừa nhận là bà ấy sai rồi, nhưng nếu muốn bà ấy phải nói lời xin lỗi thì cho dù có ngâm nửa ngày cũng không thể thốt ra thành tiếng được.
Bố Hoắc hiểu rõ tính cách của mẹ Hoắc, thấy bà ấy như vậy thì chỉ cười vỗ vỗ tay của bà ấy, nói: “Anh biết rồi, em cũng đừng để tâm đến những chuyện vụn vặt ấy nữa. Mọi chuyện đều đã qua rồi, về sau em chỉ cần hưởng thụ sự hiếu thuận của con cái là được, ngày ngày dạo phố, đánh mạt chược, làm đẹp, mua quần áo, cứ làm gì mình thích là được. Nếu như không đủ tiền thì cứ quẹt thẻ của anh.”
Cảm nhận được sự quan tâm của bố Hoắc, mẹ Hoắc cảm thấy vô cùng thoải mái, khuôn mặt được chăm sóc cẩn thận vẫn luôn nở nụ cười: “Vậy thì tốt quá, đúng lúc em đang muốn mua một ít đá quý..”
“Vậy thì mua thôi!” Mẹ Hoắc còn chưa nói hết câu thì bố Hoắc đã lên tiếng.
Gả vào nhà họ Hoắc nhiều năm như vậy, đương nhiên là mẹ Hoắc không thiếu tiền, nhưng bà ấy thích nhất là thái độ này của bố Hoắc. Sau khi nghe ông ấy nói vậy, bà ấy vô cùng vui vẻ, khoác tay ông ấy đi về nhà.
Những lời ông nội Hoắc nói đều là thật, cả đêm hôm qua bọn họ chưa được ngủ một tí nào cả, vì vậy giờ cần phải về ngủ bù để còn lấy lại sức, thưởng thức dáng vẻ nói xin lỗi của Ngô Thành Nam.
Trong bệnh viện.
Bạch Hoài An đã ngủ được một giấc, cô từ từ mở mắt, đôi mắt có chút ngây ngốc nhìn chằm chằm trần nhà, một lúc sau mới dần dần lấy lại được ý thức, định đi xuống giường.
Bây giờ cô mới phát hiện rằng mình đang ngủ ở trên giường bệnh của Hoắc Tùng Quân, cô vội vàng quay đầu nhìn về phía giường bệnh của mình, không có ai hết.
Trong nháy mắt mồ hôi lạnh toát ra như tắm, cô theo bản năng định chạm đôi chân trần xuống nền đất lạnh lẽo thì phía cửa truyền một giọng nói, ngăn động tác của cô lại.
“Hoài An, em đi giày vào rồi hãng xuống giường, nền đất lạnh lắm”
Mặc dù bây giờ tiết trời đang ấm dần lên, nhưng sáng sớm trời vẫn có chút lạnh, nếu chạm chân trần xuống sàn nhà lạnh lẽo thì rất dễ bị bệnh.
Tối hôm qua Hoắc Tùng Quân vừa tự mình trải qua một trận sốt, toàn thân còn có chút bản rủn, cảm giác không dễ chịu một chút nào hết, anh không muốn cô cũng bị bệnh, trải qua những cảm giác này.
“Anh hết sốt rồi hả? Em đúng là vô dụng mà, sao tự dưng đang chăm bệnh lại lăn ra ngủ mất! Có phải là anh lại chạy ra ngoài làm loạn rồi không? Anh mới khỏi bệnh thôi mà, không thể yên một chỗ dưỡng bệnh được sao!”
Bạch Hoài An ngoan ngoãn đi giày vào rồi nhanh chóng chạy tới chỗ Hoắc Tùng Quân, kéo tay anh lôi đi, nhưng cô vẫn nhớ rằng dưới chân của anh vẫn còn bị thương nên không dám đi quả nhanh, vì vậy nên cô đỡ anh ngồi xuống giường.
Lúc Bạch Hoài An chuẩn bị ngồi xổm xuống để cởi giày cho Hoắc Tùng Quân thì bị anh vội vã ngăn lại: “Đừng, em không cần phải làm chuyện này, để anh tự làm là được.”
Anh biết Bạch Hoài An đang lo lắng cho mình nên cũng vô cùng ngoan ngoãn nghe lời cô, lại nằm xuống giường, cười cười giải thích: “Sau khi bôi thuốc xong thì vết thương của anh đã đỡ hơn nhiều rồi, đi lại cũng không khó khăn như trước nữa, anh cũng hết sốt rồi, sức khỏe đang hồi phục dần dần, em đừng lo lắng”.
Bạch Hoài An nhìn thấy dáng vẻ không cần phải quá lo lắng của Hoắc Tùng Quân thì không nhịn được nhéo nhéo mặt anh: “Sao anh lại có thể coi thường sức khỏe của mình vậy chứ? Có phải là anh quá ỷ lại vào sức đề kháng của mình không hả? Anh không biết là dáng vẻ tối hôm qua lúc bị sốt của anh như thế nào đâu, nếu như em phát hiện trễ một chút nữa thì sợ là anh bị sốt đến mức ngốc luôn rồi”
Cô nhìn anh, nở nụ cười, khuôn mặt trắng nõn, nụ cười quyến rũ: “Nếu như anh thật sự biến thành kẻ ngốc thì em sẽ gả cho người khác. Đến lúc đó sẽ mời anh đến dự tiệc cưới, còn cho anh ngồi ở hàng đầu tiên nữa, để cho anh được tận mắt nhìn em và người khác kết hôn”
“Em đừng có mà mơ!” Hoắc Tùng Quân vừa nghĩ tới hình ảnh đó thì vô cùng kích động.
Đúng là không thể nào nhịn được!
Anh vừa nghĩ tới khung cảnh một buổi lễ thành hôn lãng mạn, đẹp đẽ, Bạch Hoài An mặc bộ váy cưới màu trắng tinh khôi, đi về hướng của chú rể không thấy rõ mặt, còn anh thì giống như một tên ngốc, ngồi ở hàng đầu tiên cười ngây ngô.
Khuôn mặt Hoắc Tùng Quân đen lại, đúng là không thể suy nghĩ linh tinh, không thể nào xảy ra chuyện như vậy được.
Cho dù anh có trở thành một tên ngốc, thì cũng là một tên ngốc vừa có tiền vừa đẹp trai, lại còn thương vợ nữa, nhất định anh sẽ không cho phép Bạch Hoài An được cưới bất kỳ ai ngoài anh.
Nhìn thấy khuôn mặt của Hoắc Tùng Quân càng ngày càng đen lại thì Bạch Hoài An vừa bực mình vừa buồn cười, nâng mặt anh lên, nói: “Anh nghĩ đến điều đó thật à?”.
Hoắc Tùng Quân ngước lên, nhìn thấy đôi mắt đào hoa của cô thì nghiêm túc nhìn cô: “ Anh sẽ không cho phép em gả cho người khác. Đợi anh xử lý An thị xong thì chúng ta sẽ lập tức kết hôn.”
Mặc dù cho dạo gần đây thấy Lâm Bách Châu kia lảnh vãng xung quanh Bạch Hoài An nhưng ai mà biết được anh có còn suy nghĩ không nên có với cô hay không.
Xung quanh Hoài An có không ít người đàn ông, ai cúng rất tài giỏi cô lại thông minh xinh đẹp như thế, tính các lại tốt, mặt nào cũng tốt, nếu như lại có người thích cô thì phải làm sao bây giờ?
Hoắc Tùng Quân càng nghĩ càng thấy đúng, anh nên tuyên bố mối quan hệ của hai người càng sớm càng tốt để đánh bay những suy nghĩ xấu xa đó.
Bạch Hoài An nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của anh thì suy nghĩ một chút rồi nhìn anh, nở nụ cười, dịu dàng nói: “Vậy cũng được, đợi em giải quyết xong chuyện của bố mẹ rồi chúng ta đính hôn”
Tất cả những suy nghĩ trong lòng của Hoắc Tùng Quân đều bị lời này của Bạch Hoài An đánh bay hết, anh kinh ngạc nhìn cô, nói năng lộn xộn: “Em… Em… Em đồng ý rồi?”