Hoắc Tùng Quân ôm lấy bả vai Bạch Hoài An, cúi đầu nhìn cô, thấy vẻ mặt buồn bã của cô, hỏi: “Sao đột nhiên em lại tiêu cực vậy?”
Hàng mi thanh tú của Bạch Hoài An cau lại, ngẩng đầu nhìn anh: “Nếu như hôm nay không phải em bảo anh đưa em tới viện dưỡng lão thì xem chừng chúng ta cũng không gặp phải chuyện này, đều là lỗi của em”.
“Em lại tự trách bản thân rồi” Hoắc Tùng Quân thở dài, thực sự muốn hung hăng bóp khuôn mặt của cô: “Nếu như anh không dự đoán sai, những người này chắc là do Ngô Thành Nam phải tới. Gần đây anh với anh ta va chạm nhau rất nhiều, sợ rằng anh ta đã không kiềm chế được cơn tức giận của mình nên mới chó đường cùng quay lại cắn người”
“Hả?” Bạch Hoài An thấy hơi kinh ngạc: “Em còn tưởng rằng chuyện này là do An Bích Hà gây ra. Cô ta biết được em chỉnh đốn mấy người nhà họ Bạch, cô ta biết thông tin ấy cho nên mới đột nhiên ra tay, phòng ngừa em tiếp tới sẽ đối phó cô ta”.
Hoắc Tùng Quân mỉm cười: “Có lẽ chuyện này em cũng chỉ là một ngòi chậm thôi. Chủ mưu chắc chắn là Ngô Thành Nam. An Bích Hà chắc chắn không dám ra tay với anh, cho nên nói, kể cả không có ngày hôm nay, thì cũng sẽ có ngày mai ngày mốt, Ngô Thành Nam luôn có thể ra tay với anh bất cứ lúc nào. Em không cần quá tự trách bản thân như vậy.”
Nghe lời của anh, trong lòng Bạch Hoài An cũng thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, không còn cảm giác nặng lòng như trước nữa.
Chỉ trong một ngày, tâm trạng thay đổi nhanh chóng, lại trải qua nhiều chuyện nguy hiểm như vậy, cộng thêm vừa mới chạy trốn, Bạch Hoài An đã sớm kiệt sức. Cô cứ như vậy tựa vào ngực Hoắc Tùng Quân, gần đống lửa ấm áp, ánh mắt từ từ nhắm lại.
Hoắc Tùng Quân nhẹ nhàng xoa vào cánh tay cô, giống như dỗ con nít ngủ vậy, cho cô một cảm giác vô cùng an toàn.
Rất lâu sau đó, hô hấp của Bạch Hoài An mới bình ổn lại, Hoắc Tùng Quân dừng động tác, quay đầu về phía cửa hang động.
Nơi đó hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng hót của loài chim không rõ tên, còn có tiếng xào xạc của gió thổi qua lá cây thảo diệp.
Hoắc Tùng Quân nhìn xuyên qua bụi cỏ rậm rạp ở cửa hàng, nhìn thấy sắc trời bên ngoài đã tối rồi.
Trong lòng anh hy vọng, buổi tối sẽ không còn có nguy hiểm gì nữa. Nếu không hai bọn họ không có gì ở đây, sợ rằng đối phó sẽ rất khó.
Màn đêm buông xuống, bầu trời cũng đen tối, ngay cả ngôi sao trên trời cũng không có, đất trời như gộp thành một mảnh âm trầm.
Tàn lửa cũng đã tắt rồi, Hoắc Tùng Quân trợn tròn mắt, cảm giác được cơ thể Bạch Hoài An đang run lẩy bẩy. Anh mở rộng áo khoác ra rồi để cô sát vào lồng ngực của mình, ôm chặt lấy cô.
Có lẽ là cảm nhận được hơi ấm nên chân mày Bạch Hoài An cũng đã dãn ra, vẻ mặt cũng bình yên hơn.
Lúc này Hoắc Tùng Quân mới cảm thấy yên tâm.
Anh không nhóm lại lửa nữa, chủ yếu là sợ đốt lửa nổi bật trong đêm tối quá sẽ để người của Ngô Thành Nam phát hiện ra nơi này.
Lửa trên chiếc xe đã sớm được dập tắt, dựa vào tính cách cẩn thận dè dặt của Ngô Thành Nam, nếu như phát hiện bọn họ không có ở trong xe, tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý định. Anh ta chắc chắn sẽ phải người đi tìm bọn họ.
Hoắc Tùng Quân định rằng đêm nay sẽ không ngủ, nhất quyết tỉnh táo để trông cánh cửa hang, che chở cho người con gái trong lồng ngực.
Lúc này, đoàn người Ngô Thành Nam với An Bích Hà đã tìm rất lâu rồi, xung quanh đều là cây cỏ rậm rạp cao gần bằng người.
An Bích Hà trầm mặt lại, lại một lần nữa đạp phải vũng bùn, sợ hãi nắm lấy cây cỏ bên cạnh người. Rất vất vả mới đứng vững lại được. Kết quả vì cây cỏ quá sắc bén nên đã cứa rách bàn tay của cô ta.
Cô ta rơi nước mắt lã chã nhìn ngón tay bị cửa của mình, phiền não nói với Ngô Thành Nam: “Thành Nam, nếu như tiếp tục tìm như vậy cũng không phải là cách hay. Căn bản chúng ta cũng không mang đủ dụng cụ chiếu sáng, trời cũng đã tối mịt rồi, không biết được rằng trong rừng cây này có thứ gì. Nhỡ mà có thú dữ thì phải làm sao?”
Ngô Thành Nam giơ súng trong tay của mình lên, nói với cô ta: “Anh có súng, kể cả gặp phải thú dữ anh cũng có thể xử lý nó”
An Bích Hà cắm môi dưới, vẻ mặt vô cùng bất mãn, cô ta đã đi rất lâu rồi, chân cũng đau nhức tới mức không còn cảm giác nữa.
Bởi vì quá tối nên cánh tay không biết đã bị cứa rách bao nhiêu vết thương trong quá trình đi lại. Chờ đến khi bọn họ tìm được hai người Hoắc Tùng Quân thì cái mạng nhỏ của cô ta cũng chôn ở nơi này.
An Bích Hà nói lại sự bất mãn của mình, Ngô Thành Nam không nhịn được nhìn dáng vẻ yếu ớt của cô ta nói: “Em muốn đi đâu thì em đi đi, anh phải tìm được Hoắc Tùng Quần, tự tay anh sẽ tiễn bọn họ xuống địa ngục”
Không thì bọn họ sẽ là một tai họa ngầm. Chỉ cần tra ra được hôm nay là anh ta và An Bích Hà đuổi giết Hoắc Tùng Quân, Hoắc Tùng Quân chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hai người.
Trước kia ông nội cũng vẫn luôn dặn dò anh ta, tuy không e ngại Hoắc Kỳ nhưng tuyệt đối không thể thành địch của Hoắc Kỳ. Anh ta không phục, vẫn luôn ra tay không ngừng với Hoắc Tùng Quân. Lúc này mới phái người ám sát Hoắc Tùng Quân.
Nếu chuyện này để ông nội biết, sợ rằng địa vị thừa kế của anh ta cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Sắc mặt Ngô Thành Nam càng ngày càng khó nhìn, đừng nghĩ anh ta là đứa cháu trai duy nhất của ông nội vì ông nội có rất nhiều cháu ngoại. Chỉ cần ông nội muốn, hoàn toàn có thể lấy một đứa cháu ngoại đổi sang họ ngô, thay thế địa vị của anh ta.
An Bích Hà thấy sắc mặt của anh a vô cùng khó coi, cũng không dám nói thêm gì nữa.
Ngô Thành Nam thấy cô ta không nói gì, vẻ mặt cũng bớt gấp gáp lại, thật lòng khuyên bảo cô ta: “Anh cũng vì lo lắng cho chúng ta, cô đừng giận tôi. Nếu như không tìm được Hoắc Tùng Quân, An thị cũng sẽ gặp nguy hiểm”
Anh vừa nói, vừa đưa tay ra đỡ An Bích Hà, giúp cô xử lý cỏ dại ở dọc bên đường để cô ta đi lại dễ dàng hơn.
An Bích Hà thấy anh ta quan tâm mình, tức giận trong lòng mới dần dần tiêu tan: “Được rồi, chúng ta cùng đi tìm, nhất định phải xử lý triệt để hai người đó.”
Như vậy mới khiến bọn họ có thể vô tư vô lo.
Ngô Thành Nam đáp lại cô ta vô cùng vui mừng: “Hoắc Tùng Quân mất tích, cấp dưới của anh ta chắc chắn sẽ rất nhanh chóng đi tìm anh ta. Chúng ta phải giải quyết Hoắc Tùng Quân trước khi bọn họ tìm thấy anh ta, nếu không sẽ không còn cơ hội nữa”.
Vẻ mặt của An Bích Hà cũng căng thẳng. Đoàn người lại bắt đầu tìm kiếm trong rừng rậm đen mịt.
Lúc này, nhà họ Hoắc cũng đã nháo loạn cả lên.
Ngôi nhà cũ của nhà họ Hoắc vốn yên tĩnh, nhưng giờ phút này lại được thắp đèn sáng chói.
Ông nội Hoắc chống gậy, vẻ mặt rất nghiêm túc căng thẳng ngồi ở trên ghế sô pha, bố Hoắc và mẹ Hoắc đứng ở bên cạnh, vẻ mặt nóng nảy chat vấn Triệu Khôi Vỹ.
“Thằng bé không ở công ty, cũng không có ở nhà, vậy có phải là nó biến mất rồi không? Cậu đi tìm hai thằng nhóc nhà họ Chu và nhà họ Lâm chưa? Không phải bọn họ có quan hệ tốt nhất với Tùng Quận sao?”
Giọng nói của mẹ Hoắc the thé lên. Nếu như không phải bố Hoắc ngăn cản, thảo nào bà ấy cũng xông lên nắm lấy cổ áo của Triệu Khôi Vỹ, hung hăng chất vấn.
Từ lần trước, sau khi nhận ra mình không xứng đáng với chức vị người mẹ, bà ấy vẫn luôn cố gắng nghĩ đủ cách để bồi đắp cho Hoắc Tùng Quân. Lúc này nghe được tin tức đột nhiên Hoắc Tùng Quân biến mất, lòng bà ấy như lửa đốt, không hề ung dung như ngày trước.
Triệu Khôi Vỹ cúi đầu, tôn kính nói với ông nội Hoắc: “Hôm nay, trước khi cậu chủ đi có nói là muốn đi gặp cô Bạch, nhưng hiện tại chúng tôi không liên lạc được với anh ấy, cũng không gọi được cho cô Bạch. Trước mắt cũng đã liên lạc với cậu chủ nhà họ Chu và nhà họ Lâm rồi, bọn họ cũng không biết cậu chủ đã đi đâu. Tin tức cuối cùng của cậu chủ là đến một viện dưỡng lão ngoại ô, sau đó cũng không còn tin tức gì nữa”.
Cậu chủ nói buổi tối sẽ tới công ty xử lý nốt những văn kiện mà buổi sáng chưa xử lý, kết quả lại rất lâu không thấy xuất hiện, cũng không hề thông báo cho anh ấy biết.
Trước kia tới bây giờ, cậu chủ cũng chưa từng như vậy, khả năng rất cao là đã xảy ra chuyện.
“Tôi đã phải người đi thăm dò rồi, rất nhanh sau đó sẽ tìm được ra hành tung của cậu chủ thôi.”
Triệu Khôi Vỹ nói xong, mẹ Hoắc ngồi xuống ghế sô pha, sắc mặt như đưa đám: “Tùng Quân nhà chúng ta, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì được”
Bà ấy rất khó khăn mới có ấn tượng tốt hơn với Bạch Hoài An, bởi vì chuyện này mà phần ấn tượng cũng bị giảm xuống.
“Cô Bạch Hoài An này, cứ mỗi lần ở chung với Tùng Quân nhà chúng ta là lại xảy ra chuyện không tốt.”
Mẹ hoắc oán trách một câu, bố Hoắc ở bên cạnh trấn an bà ấy, ông nội Hoắc lại thản nhiên nhìn bà ấy rồi nói: “Đừng hở ra cái là lại mắng con bé Bạch Hoài An. Bây giờ chúng nó gặp phải chuyện gì cũng chưa biết được, nói không chừng là do Hoắc Tùng Quân mang tới phiền phức cho người ta”
Còn có người thân lo lắng cho Hoắc Tùng Quân. Bạch Hoài An không bố không mẹ, cũng không có người thân, làm gì có ai quan tâm lo lắng cho cô đâu.
Ông nội Hoắc càng nghĩ càng cảm thấy Bạch Hoài An đáng thương, cũng sợ cô và cháu trai mình gặp phải nguy hiểm.
Lúc này, người mà Triệu Khôi Vỹ phải ra ngoài tìm đã vội vã chạy vào, nói với họ: “Tôi đã tìm được tung tích của cậu chủ rồi. Máy đã xác định được vị trí đồng hồ đeo tay của cậu chủ, chúng tôi đã tìm được vị trí của bọn họ”
“Mau phái người đi cứu thằng bé” Mẹ Hoắc chợt đứng dậy từ ghế sô pha, nói với Triệu Khôi Vỹ.
Mặt Triệu Khối Vỹ cũng vô cùng mừng rỡ, lập tức triệu tập người đi tìm tung tích của Hoắc Tùng Quân và Bạch Hoài An.
Mặc dù tung tích vị trí chợt lóe lên nhưng không có cách nào xác định được vị trí chính xác. Chỉ có thể biết được ở vùng nào để dễ tìm hơn.
Nhà họ Hoắc có rất nhiều thuộc hạ. Chỉ trong thời gian ngắn đã triệu tập được một nhóm đông người, hùng hổ đi tìm vị trí của Hoắc Tùng Quân và Bạch Hoài An.