Bạch Hoài An đứng ở cửa viện dưỡng lão nhìn lén một lúc. Cô thấy bà cụ đã thích ứng rất tốt với công việc dán hộp giấy thì cô mới mang vẻ mặt không chút thay đổi mà xoay người rời đi.
Khi nhìn thấy viện trưởng có khuôn mặt phúc hậu bước tới và chào mình, Bạch Hoài An mới lấy từ trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng rồi đưa cho bà ta và nói: “Viện trưởng, trong này có một ít tiền, bà hãy làm cho những người già trong viện dưỡng lão này một chút đồ ăn ngon để bồi bổ cho thân thể mua thêm một chút đồ dùng sinh hoạt. Số tiền còn lại, nếu bà cụ nhà chúng tôi mà cảm thấy đau đầu, thêm số tiền mà bà cụ kiếm được ở chỗ này nhưng vẫn không đủ thì bà hãy gọi điện cho tôi, tôi sẽ chuyển tiền sang cho bà”
“A, được, được” Viện trưởng cũng không tiếp tục từ chối.
Viện dưỡng lão của bọn họ không có thu nhập nào khác, cho dù viện trưởng có là người tốt đến mức nào thì bà ta cũng không có cách nào để giúp những người già ở đây có một cuộc sống tốt hơn. Số tiền của Bạch Hoài An coi như là còn có thể mang lại nhiều tác dụng lớn.
Trong viện dưỡng lão này cũng không có quá nhiều người già, cho nên chi phí để mua đồ dùng cũng không quá cao, số tiền còn lại cũng đủ để bà cụ dùng.
Bạch Hoài An đưa tiền cho viện trưởng rồi lại nhìn thoáng qua cái sân cũ kỹ ở phía sau. Cuối cùng, cô vẫn quyết định sẽ không đi vào để chào hỏi bà cụ mà cứ như vậy xoay người rời đi.
Tuy bà cụ không tham gia vào kế hoạch của bác Bạch, không ra tay với bố của cô, nhưng khi hài cốt của bố cô còn chưa lạnh, bà cụ đã đuổi người mẹ bị bệnh nặng và mù lòa của ra khỏi nhà, thiếu chút nữa bà ấy đã bị chết vì đóng băng ở ven đường.
Mối hận thù giữa bọn họ sẽ không thể bởi vì bà cụ rơi vào hoàn cảnh nghèo khó túng thiếu mà tan thành mây khói. Cái chết của mẹ cô vĩnh viễn là một cái gai trong lòng cô. Cô có thể làm đến mức này, trong lòng Bạch Hoài An cảm thấy mình đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.
Chiếc xe dừng lại ở cửa viện dưỡng lão. Sau khi Bạch Hoài An lên xe, Quý Tiêu Châu quay đầu nhìn thoáng qua. Khi nhìn thấy sắc mặt của cô không có chút khác thường nào thì cậu ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc trước cậu ta vẫn luôn cảm thấy tính cách của Bạch Hoài An và bố của cô không giống nhau. Nhưng thực ra, cả hai người họ đều là những người có tấm lòng lương thiện như nhau. Tuy nhiên, sự lương thiện của Bạch Hoài An cũng có nguyên tắc hơn một chút.
“Tiếp theo, chúng ta sẽ đi đâu?” Quý Tiêu Châu vừa khởi động xe vừa hỏi.
Bạch Hoài An cúi đầu, suy nghĩ của cô bị giọng nói của cậu ta kéo trở về. Cô ngẩng đầu lên nhìn con đường phía trước rồi mở miệng nói: “Đi đến chỗ anh Long”
Anh Long đã giúp cô xử lý hai bố con nhà họ Bạch. Sau khi đã lấy lại được căn nhà, anh ta cũng không lỡ hẹn, thậm chí còn dùng các mối quan hệ của mình để sang tên căn nhà cho cô một cách nhanh nhất. Vì thế, xét về tình hay về lý, cô vẫn nên đến nói với anh ta một câu cảm ơn.
Quý Tiêu Châu gật đầu: “Lúc trước tôi vẫn luôn cảm thấy có chút lo lắng chuyện cô và anh Long hợp tác, tôi sợ sẽ như loài hổ dữ vì da, chỉ sợ sau khi anh ta đã được hưởng lợi, anh ta sẽ quay lại cắn ngược cô một miếng”
Kết cục này thật đúng là đã làm cậu ta cảm thấy kinh ngạc.
Lúc xe đi được một nửa đường, Quý Tiêu Châu đột nhiên nhớ tới một chuyện. Cậu ta dùng sắc mặt ngập ngừng nhìn về phía Bạch Hoài An.
“Mấy ngày nay cũng không thấy Hoắc Tùng Quân xuất hiện, có phải cô không nói cho anh ấy biết chuyện cô sẽ đối phó với bố con nhà họ Bạch như thế nào không?”
Bạch Hoài An nghe thấy lời này thì sắc mặt cũng hơi ngập ngừng và có chút không được tự nhiên: “Trước đó tôi cũng từng nói với anh ấy nhưng cũng không nói rõ cho anh ấy biết tôi sẽ làm như thế nào… Tuy nhiên, đây dù sao cũng là chuyện riêng của gia đình tôi, tôi tự mình giải quyết là được rồi, cũng không cần phải cố ý nói cho anh ấy biết làm gì?
Trong lòng cô cảm thấy khá có lỗi. Lúc trước, cô đã từng hứa với Hoắc Tùng Quận rằng cô sẽ không một mình đi tìm sự mạo hiểm. Nhưng lúc cô đến tìm anh Long để nói chuyện hợp tác, bản thân cô đã tự đặt mình vào hoàn cảnh nguy hiểm.
Nhất là khi cô dùng loại thủ đoạn này để đối phó với hai bố con nhà họ Bạch. Một khi bọn họ có phản ứng lại, nói không chừng lại như con giun xéo lắm cũng oằn mà làm ra những chuyện tàn nhẫn và độc ác với cô.
Tuy nhiên hiện tại chuyện này cũng đã được giải quyết xong xuôi một cách tốt đẹp. Vì thế, những gì cần lấy cô cũng đã lấy được, việc nên báo thù, cô cũng đã báo thù. Tất cả mọi chuyện đều đi theo hướng tốt, cho dù Hoắc Tùng Quân có biết, anh cũng không tức giận với cô… Phải không?
Quý Tiêu Châu nhìn vẻ mặt chột dạ của cô mà cười thầm trong lòng.
Rõ ràng là cô còn đang cảm thấy sợ hãi muốn chết, nhưng lại vẫn cố giả vờ bình tĩnh. Vẫn nên cố gắng đừng để Hoắc Tùng Quân biết chuyện này.
Lúc cậu ta tự mình đưa Bạch Hoài An đến chỗ anh Long, cậu ta đã cảm thấy vừa lo lắng vừa hối hận. Hoắc Tùng Quân bảo vệ Bạch Hoài An đến như vậy, nếu anh biết được thì không biết mọi chuyện sẽ ra sao.
Chiếc xe lăn bánh đi đến chỗ anh Long rất nhanh.
Điều làm cho Bạch Hoài An cảm thấy kinh ngạc chính là anh Long đã chờ ở cửa mà không ngồi ở bên trong.
Sau khi Bạch Hoài An và Quý Tiêu Châu xuống xe, hai người bọn họ lập tức đi qua nói lời cảm ơn anh Long.
Anh Long xua tay, cười nhạt nói: “Lấy tiền bạc của người khác, trừ tai họa cho người khác, tôi cũng chỉ làm những việc mình nên làm mà thôi.”
Anh ta nói xong rồi nhìn Bạch Hoài An với ánh mắt rất hiền lành: “Cô đã lấy được giấy chứng nhận bất động sản chưa?”
Bạch Hoài An gật đầu: “Tôi vừa mới lấy được vào sáng nay. Tôi cũng đang thuê người để sửa sang lại căn nhà bên kia”
Hai ngày trước, cô cũng đã qua đó để xem xét tình hình một chút. Ngoại trừ đồ nội thất tương đối đắt tiền mà bố mẹ cô đã mua ra, cô đã đổi tất cả đồ trang trí trong nhà sang những loại hoàn toàn khác mà không có một chút bóng dáng trước đó nào. Xóa bỏ mọi dấu vết cho thấy gia đình của bác Bạch đã từng sinh sống ở đó.
Đây là chuyện mà cô không thể chờ đợi thêm cho dù là nửa phút.
Cho nên cô đã thuê người qua đó sửa sang lại, dọn sạch đồ đạc của nhà bác Bạch từ bên trong ra rồi cô lại tự mình qua xem một chút.
Anh Long gật đầu, chỉ chỉ vào chiếc xe ở bên cạnh mình và nói: “Tôi đang chuẩn bị đến mỏ quặng xem xét tình hình một chút, cô có muốn đi cùng tôi không?”
Mời Bạch Hoài An đi qua, vậy đi mỏ nào thì không cần nói cũng biết.
Bạch Hoài An mím môi, cuối cùng cô vẫn gật đầu: “Được”.
Cô phải tận mắt chứng kiến bộ dáng chật vật và nghèo túng của hai bố con kia thì mới có thể cảm thấy cam tâm được.
Anh Long nghe vậy thì nở một nụ cười nhẹ. Dáng vẻ của anh ta cũng không được tính là trẻ, cho nên khi cười lên đuôi mắt của anh ta cũng có không ít nếp nhăn. Tuy nhiên, nếu chỉ nhìn thoáng qua thì cũng không thấy quá già. Ngược lại, bởi vì khí thế bản thân anh ta cho nên trông anh ta có vẻ rất uy nghiêm.
Nụ cười vừa rồi của anh ta đã giúp anh ta giảm bớt khí thể và tăng thêm một chút dịu dàng.
Sau khi Quý Tiêu Châu nhìn thấy ánh mắt này, cậu ta chợt nghĩ, anh Long này đối xử với Hoài An, hình như thật sự có chút khác biệt. Ban đầu cậu ta còn hoài nghi có phải anh Long thấy Hoài An xinh đẹp, cho nên mới nổi tâm tư hay không.
Nhưng hôm nay, sau khi cậu ta được nhìn một cách rõ ràng, cậu ta mới phát hiện mọi chuyện cũng không phải như vậy. Ánh mắt anh Long dùng để nhìn Hoài An rất hiền lành, giống như nhìn một người bề dưới trong nhà mình. Ánh mắt đó có mang theo chút yêu mến, không hề có chút hèn mọn lỗ mãng nào.
Lúc trước, cậu ta còn tưởng những gì mà Hoài An phải trải qua đã khiến anh Long cảm thấy có chút đồng cảm. Đến lúc này Quý Tiêu Châu đột nhiên nhớ tới một chuyện.
Trước đây, hình như anh Long còn có một đứa con gái. Nếu năm đó, cô bé đó còn sống, chỉ sợ cũng đã lớn tầm này, chỉ tiếc là… Nghe nói năm đó, vợ và con gái anh Long đã chết thảm trong nhà mà không có người phát hiện ra. Mãi đến khi anh Long đi công tác trở về, thi thể đã thối rữa hết rồi.
Bạch Hoài An và Quý Tiêu Châu đều đi theo anh Long đến mỏ quặng cách thành phố rất xa, vì thế một khoảng thời gian khá lâu sau, xe mới đến điểm đích.
Sau khi xuống xe, đập ngay vào mắt là một cỗ máy to lớn và những tiếng đập định tại nhức óc.
Mỏ quặng này vô cùng lớn, công nhân cứ đi đi lại lại, xe cộ cũng ra vào để vận chuyển cát ra ngoài. Ở đây có những cỗ máy rất tiên tiến, và tất nhiên là có rất nhiều công nhân.
Anh Long dẫn bọn họ đi đến nơi có nhiều công nhân nhất.
Ở chỗ này lại có rất ít máy móc. Hầu hết mọi người ở đây đều sử dụng xe đẩy để kéo cát nặng và đá rồi vận chuyển ra bên ngoài.
Anh Long vừa đi vừa giới thiệu: “Ở đây có rất nhiều người không thể trả nợ, cho nên phải lao động để trả nợ. Ngoài ra, còn có không ít người vì không có kỹ năng mà chỉ có thể dựa vào nỗ lực để kiếm ra tiền”
Làm việc ở đây mệt mỏi hơn những nơi khác, cũng nguy hiểm hơn những nơi khác, nhưng mức lương tương ứng cũng cao hơn. Tuy nhiên, trong đó không bao gồm hai bố con nhà họ Bạch.
Bọn họ không được trả lương, chỉ được đảm bảo ba bữa ăn một ngày, nhưng dù chỉ một đồng thì cũng sẽ không rơi vào bàn tay của họ.
Bạch Hoài An nghe anh Long nói vậy mà mặt mày cũng không có một chút cảm xúc nào. Trong mắt cô, đây chính là hình phạt thích đáng cho bố con nhà họ Bạch..
Bà cụ lớn tuổi, người cũng đã hồ đồ, tuy bà cụ đối xử với bố cô không tốt, nhưng cũng coi như là có ơn sinh dưỡng ông ấy. Vì thế, Bạch Hoài An mới có chút nương tay với bà cụ.
Thế nhưng hai bố con nhà họ Bạch và cả nhà Bạch Hoài An chỉ có thù hận chứ không có ân nghĩa.
“Bọn họ đang ở đó!” Từ xa, Quý Tiêu Châu đã nhìn thấy hai bố con nhà họ Bạch nên cậu ta đã vội vàng kéo tay áo của Bạch Hoài An và giơ ngón tay lên chỉ về một hướng.
Bạch Hoài An nhìn theo hướng cậu ta chỉ. Lúc này, cô cũng nhìn thấy hai bố con nhà họ Bach.
Hiện giờ, thời tiết cũng không phải là quá nóng, nhưng ở bên mỏ đã có rất nhiều người cởi trần mà hai bố con nhà họ Bạch cũng vậy. Bọn họ mới tới chưa đến một tuần, so với các công nhân khác thì da vẫn trắng hơn nhiều, cho nên cô có thể nhìn thấy bọn họ ngay lập tức.
Lúc này, bọn họ đang cố gắng đào cát. Phía sau còn có người trông chừng, cho nên bọn họ cũng không dám lười biếng..
Đời này, hai bố con bọn họ chưa từng làm một công việc nặng nề gì mà chỉ sống một cách an nhàn sung sướng, cho nên khi phải đi lao động, khuôn mặt của bọn họ đều đỏ bừng, trên mặt tràn đầy sự thống khổ.
Đoàn người Bạch Hoài An ở chỗ này đúng là có điểm không thích hợp. Bọn họ đang mặc quần áo sạch sẽ, ánh sáng rực rỡ, nhất là người phụ trách mỏ của những người này còn đang đi theo bên cạnh. Vì vậy, bọn họ đã thu hút không ít sự chú ý của khá nhiều người.
Bạch Quang vốn đang cố gắng làm việc, nghe thấy âm thanh của người bên cạnh cũng lặng lẽ nhìn về phía nơi này.
Sau khi nhìn thấy mấy người đến, đôi mắt của anh ta đột nhiên mở to, động tác cũng ngừng lại.
Đứng ở giữa những người đó là Bạch Hoài An, phải không? Là cô mà, phải không?