Cô Vợ Mù, Ly Hôn Anh Không Đồng Ý

Chương 192: Tự làm tự chịu




Bạch Quang bị tạt nước lạnh vào người cho tỉnh, thùng nước lạnh từ trên đầu dội xuống, anh ta cảm giác từng khe hở trong xương cốt mình bắt đầu phát rét, cả người ướt nhẹp từ dưới đất bò dậy.

“Tỉnh rồi sao?” Một giọng nói bình thản phát ra.

Bạch Quang hoảng sợ ngẩng đầu nhìn người vừa lên tiếng: “Ông, ông là ai? Tại sao tôi lại ở đây, các ngươi muốn làm gì tôi?” Những câu hỏi liên tục xuất hiện, Anh Long không khỏi bật cười: “Tôi không nghĩ là cậu lại hỏi mấy câu ngây thơ như vậy đâu”

Ông ta không trả lời mà để thuộc hạ bên cạnh trả lời thay mình: “Bạch Quang, anh không nhớ chuyện xảy ra trước khi anh ngất xỉu à? Anh nợ chúng tôi mười bảy tỷ rưỡi, sau đó thì thua sạch. Anh định trả số tiền đó cho chúng tôi như thế nào đây?”

Thua sạch rồi…

Khi nghe những lời này thì vẻ mặt Bạch Quang trở ngơ ngác, mắt đột nhiên mở to tràn đầy sự hốt hoảng.

Anh ta nhớ là mình bị người khác xúi giục nên đầu óc mới không sáng suốt, đi vay sòng bạc những mười bảy tỷ rưỡi, kết quả một lúc sau đã thua hết toàn bộ tiền, không gỡ gạc lại được gì cả.

Khi đó anh ta như bị thần kinh, đầu óc mất hết lý trí, chỉ có một ý nghĩ duy nhất đọng lại là phải gỡ được tiền. Nhưng cuối cùng số tiền mười bảy tỷ rưỡi mà anh ta vay đều mất trắng.

“Tôi… Tôi sẽ nghĩ cách trả lại, xin ông cho tôi mấy ngày nữa, tôi nhất định sẽ nghĩ cách trả hết tiền cho ông.” Bạch Quang quỳ xuống đất mà không biết xấu hổ, anh ta nơm nớp lo sợ nên liên tục dập đầu trong sự run rẩy, giọng nói thì tràn ngập vẻ hoảng hốt.

Anh Long liếc anh ta một cái bằng ánh mắt nhàn nhạt: “Bạch Quang, sau khi điều tra thì chúng tôi biết cậu không có việc làm, lúc trước bố cậu đã dồn hết của cải trong nhà để giải quyết chuyện nhận hối lộ. Vậy cậu lấy tiền ở đâu ra mà trả cho tôi đây?”

Bạch Quang ngẩng đầu, nịnh hót cười : “Ông không biết đó thôi, tôi còn có một đứa em gái. Em tôi là bạn gái của Tổng giám đốc Hoắc Kỳ Hoắc Tùng Quân, tương lai sẽ là bà chủ Hoắc Kỳ, mấy tỷ đối với con bé mà nói không thành vấn đề. Ông yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không quyt nợ đầu” | “Ồ?” Anh Long nhíu mày hỏi như thể cảm thấy có hứng thú: “Nếu là bạn gái có Hoắc Tùng Quân thì đúng là có thể trả món nợ này”

Bạch Quang nghe vậy thì hai mắt sáng lên: “Đúng vậy, con bé có thể trả được mà”.

“Nhưng cậu có chắc là em gái cậu sẽ đồng ý trả khoản nợ này cho cậu không? Cô ấy cũng không phải là con cậu, dựa vào cái gì mà cho cậu một số tiền lớn như vậy?” Anh Long cười như không cười, ánh mắt vô thức nhìn về phía cánh cửa.

Bạch Quang sửng sốt, cau mày không dám chắc chắn. Nhưng bây giờ đã không còn đường lui nữa rồi nên anh ta thầm nghĩ: “Cho nên tôi mới cần ông gia hạn thêm mấy ngày, tôi sẽ thuyết phục em gái tôi”

Anh Long nhếch môi, không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm Bạch Quang.

Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, Bạch Quang bị anh Long nhìn thì trong lòng không ngừng cảm thấy áp lực. Đến khi anh ta sắp không nhịn được thì cuối cùng anh Long cũng không nhìn nữa.

“Được, tôi cho cậu thời gian một tuần, cậu bắt buộc phải trả lại số tiền mà cậu nợ tôi.” Bạch Quang thở phào nhẹ nhõm.

Anh Long mỉm cười, khuôn mặt đang tràn ngập vẻ ôn hòa trở nên độc ác ngay tức khắc: “Tuy nhiên lãi suất của chúng tôi rất cao, nếu trễ một ngày, cậu phải trả luôn lãi. Nếu đến lúc đó cậu không trả nổi..” Ông ta vừa nói vừa nhìn Bạch Quang như thể muốn ăn tươi nuốt sống anh ta.

Bạch Quang bị ông ta nhìn như thế thì run rẩy theo bản năng rồi dập đầu xuống, dáng vẻ trông giống y hệt một kẻ không có tương lại: “Ông yên tâm, nhất định sẽ trả, tôi nhất định sẽ trả”

Trong lòng anh ta thầm tính toán, nếu như Bạch Hoài An trả tiền cho anh ta \ thì số tiền lãi kia có là gì, quá lắm thì cùng nhau trả cũng được.

Sau khi Bạch Quang thề non hẹn biển thì anh Long mới cho người đưa anh ta ra ngoài.

Lúc Bạch Quang vô thức bị đưa đi thì nhìn thấy người một mực xúi giục mình là nhân viên làm việc đang đứng ở cửa. Người đó nở một nụ cười trông có vẻ cợt nhả.

Anh ta sững người, dù không quá thông minh nhưng đột nhiên trong đầu anh ta lóe lên một ý nghĩa Mình bị lừa rồi.

Người này hẳn là người của sòng bạc, coi như không phải người của sòng bạc thì cũng có quan hệ với sòng bạc, tóm lại người này tuyệt đối không phải một tay chơi cờ bạc bình thường.

Mắt Bạch Quang đỏ bừng lên, anh ta xông tới nắm lấy cổ áo của người kia bằng khuôn mặt vô cùng dữ tợn rồi mắng chửi: “Tại sao anh lại hại tôi?”.

Người nọ không đề phòng, lúc bị Bạch Quang nắm cổ áo, anh ta còn đang mơ hồ không biết chuyện gì xảy ra. Anh ta nhìn Bạch Quang rồi cười bằng giọng nhàn nhạt: “Tôi hại cậu lúc nào?”

Bạch Quang cắn chặt hàm rồi rít từng từ qua kẽ răng, trông vô cùng kinh khủng: “Nếu không phải anh một mực xúi giục kêu tôi đi mượn tiền thì sao tôi có thể nợ sòng bạc nhiều như vậy? Do anh, tất cả là do anh, anh hại tôi rồi đấy!”

Người kia nghe Bạch Quang nói vậy thì nụ cười trên mặt càng hiện rõ mồn một, thậm chí vẻ vô tội còn tràn ngập trên mặt anh ta: “Sao cậu có thể nói tôi như vậy? Tôi thấy cậu chơi vẫn chưa đã nên chỉ cho cậu một cách có thể gỡ gạc lại thôi mà? Chẳng phải mượn tiền hay không đều là quyết định của cậu sao?”

Bạch Quang nghe vậy thì sững người.

Người kia tiếp tục nói: “Hơn nữa ban đầu lúc tôi nói, rõ ràng cậu đã từ chối rồi. Nhưng đột nhiên cậu lại đổi ý, chẳng kể chuyện này cũng là do tôi à?”

Đột nhiên ngón tay đang nắm cổ áo người kia của Bạch Quang như mất hết sức lực, anh ta từ từ buông tay ra, vẻ mặt vô cùng suy sụp.

Đúng vậy, ban đầu là anh ta thua sạch tiền của bà nội, đã quyết định không chơi nữa nhưng nghĩ đến chuyện Bạch Hoài An có Hoắc Tùng Quân chống lưng, nghĩ đến chuyện Hoắc Tùng Quân có tiền, chắc chắn có thể giúp mình trả nợ nên mới buông thả bản thân như vậy.

Cuối cùng đi vay nặng lãi rồi thua toàn bộ số tiền đó, đến một cắc cũng không còn.

Người kia thấy sắc mặt Bạch Quang không được tốt thì hất tay anh ta ra, sửa sang lại quần áo của mình rồi nhìn anh ta bằng ánh mắt mỉa mai: “Có bản lĩnh thì nghĩ cách mà trả đi! Nếu không trả nổi tiến, nói không chừng lần sau tôi gặp cậu, cái tay dùng để đánh người này của cậu cũng không còn nữa đâu.”

Nói xong người đó mắng thêm mấy câu rồi xoay người rời đi.

Bạch Quang trừng mắt nhìn người nọ, giận đến mức mắt cũng muốn lồi ra ngoài, trong lòng anh ta thừa biết người của sòng bạc bày hãm hại mình. Nhưng cho dù biết thì sao? Hợp đồng vay tiền là do chístay anh ta ký, không lẽ nói bọn họ ép anh ta?

Sau khi Bạch Quang rời đi, anh Long nhìn xung quanh rồi trầm giọng nói: “Cô bé, ra đi.”

Anh Long vừa dứt lời thì cánh cửa bật mở, Bạch Hoài An xuất hiện. Ánh đèn trong nhà không được sáng lắm nhưng khi cô xuất hiện, hào quang của cô đã làm chói lọi khắp nhà, làn da trong suốt như ngọc, đường nét khuôn mặt tinh xảo mà xinh đẹp.

Bọn đàn em bị anh Long đuổi ra ngoài ngoáy đầu lại nhìn theo bản năng. Đám người đó há hốc miệng, trong lòng thầm khen ngợi sắc đẹp của người phụ nữ này, đẹp ngang ngửa mấy diễn viên hay xuất hiện trên truyền hình.

Nhưng vì ngại Anh Long nên bọn họ cũng không biểu lộ quá nhiều qua ánh mắt.

Sau khi Bạch Hoài An xuất hiện thì nhìn anh Long rồi cười rất tao nhã: “Không ngờ nhanh như vậy mà ông đã giải quyết xong chuyện của Bạch Quang rồi. Tôi còn tưởng sẽ phải mất một thời gian nữa, ông đã giúp tôi giải quyết một vấn đề khá khó nhằn đấy”

“Không có gì, đôi bên cùng có lợi mà thôi. Cô cho chúng tôi nhiều lợi ích như vậy nên dĩ nhiên là tôi cũng phải bỏ công một chút” Anh Long nhìn Bạch Hoài An rồi cười một tiếng, trong mắt tràn ngập vẻ ôn hòa rồi nói: ” Bạch Quang không có ý chí nên rất dễ bị dụ dỗ, thế nên tôi cũng không phí nhiều sức lắm. Chuyện tiếp theo còn phải xem cô xử trí ra sao, chỉ sợ nhà họ Bạch sẽ làm phiền cô thôi.”

Bạch Hoài An không để ý đến những thứ này, việc này là một phần trong kế hoạch của cô.

Lúc trước nhẫn nhịn giúp đỡ bác Bạch, bây giờ cả đã cắn câu, cũng nên thu lưới rồi. Cô không cần tiếp tục che giấu và đối xử tốt với kẻ thù nữa.

“Anh Long, tôi về trước nhé, sau này phiền ông điều động nhân viên, làm cho Bạch Quang sợ hãi giúp tôi.”

Phải ép bọn họ đến đường cùng, khiến họ mất hết cả tài sản và nhà cữa.

Anh Long gật gật đầu, ra hiệu là mình đã đồng ý.

Bấy giờ Bạch Hoài An mới rời đi, anh Long nhìn ra bên ngoài, vừa rồi chính mắt cô cũng đã nhìn thấy bộ dạng chật vật của Bạch Quang, quỳ rạp người xuống đất như thể không có xương, giống như một con chó cầu xin anh Long cho mình thêm thời gian mấy ngày.

Bộ dạng chật vật đó khiến người nhìn vừa cảm thấy sảng khoái lại vừa cảm thấy thương hại.

Không thể dính vào những thứ như bài bạc. Nếu ý chí đủ lớn thì thử một vài lần cũng được, có thể coi như một trò tiêu khiển. Nhưng dấn sâu vào nó thì không được. Sở dĩ Bạch Quang ham mê đánh bài không phải là do anh ta không hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình, mà là vì anh ta không muốn tìm một công việc đàng hoàng, luôn ôm trong lòng hy vọng có thể đổi đời nhờ việc đánh bài.

Ban đầu không có tiền, tâm lý còn không vững, dù là nhà cái không gian lận, thua cũng là chuyện hiển nhiên.

Dính vào bài bạc chắc chắn sẽ thua, từ trước đến giờ đạo lý này hoàn toàn không thay đổi.