Cô Vợ Mù, Ly Hôn Anh Không Đồng Ý

Chương 167: Giả mạo chữ ký




Đã lâu rồi Quý Tiêu Châu không liên lạc với cô, lần này gọi điện đến thì giọng nói nghe có vẻ hưng phấn: "Hoài An, tôi điều tra được khá nhiều thông tin"

Nghe cậu ta nói vậy thì Bạch Hoài An cũng cảm thấy hứng thú, cô lên dây cót tinh thần ngay lập tức: "Tin tức gì thế, anh nghe ngóng được rồi à?"

Quý Tiêu Châu sững người rồi hơi ngượng: "Cũng không phải là tôi đã hỏi được chuyện gì, tôi vẫn đang điều tra những chuyện liên quan đến nhà họ An theo danh sách mà cô đã đưa. Nhưng quan trọng là những chuyện xảy ra với nhà họ Bạch hai năm qua đều bị tôi điều tra ra rồi"

Bạch Hoài An biết trước đây nhà họ An vẫn chưa được coi là kiệt quệ lắm, An Bích Hà lại là con gái duy nhất trong nhà nên dĩ nhiên là họ sẽ tìm đủ mọi cách để che giấu mọi chuyện giúp cô ta. Thế nên cũng không dễ để Quý Tiêu Châu có thể tra được tin tức gì cả.

"Không sao, chuyện liên quan đến nhà họ An không cần vội lắm"

Cô đã đợi lâu như vậy rồi thì đợi thêm một chút nữa cũng không sao, chỉ cần có thể tìm được bằng chứng An Bích Hà đã sát hại mẹ cô thì dù phải đợi bao lâu cô cũng không quan tâm. Còn nỗi oan ức của bố cô nữa, cô cũng sẽ phải làm cho rõ ràng.

Quý Tiêu Châu thở nhẹ một hơi rồi mới kể lại những gì mà cậu ta đã nghe ngóng được.

Đầu tiên là bác Bạch, đúng là ông ta đã chiếm tài sản của em trai mình. Chuyện náo động đó xảy ra cách đây cũng đã lâu, khi ấy ông ta dần theo một đám con tiến vào chiếm đoạt nhà Bạch Hoài An, chiếm đoạt công ty và bất động sản của nhà cô. Chỉ trong phút chốc mà danh tiếng của ông ta đã lên như diều gặp gió, có rất nhiều người vội vàng đến nịnh hót, tâng bốc của ông ta khiến ông ta vô cùng đắc ý.

Thế nhưng tiệc vui chóng tàn, con trai ruột Bạch Quang của ông ta là một thằng phá gia chi tử. Anh ta dính vào bài bạc và thua nợ rất nhiều tiền, trong khi gia đình họ lại không hề hay biết về chuyện đó.

Vì trả nợ cho anh ta mà bác Bạch phải dùng toàn bộ tài sản trong nhà. Thế nên hiện giờ cuộc sống của họ đang vô cùng túng thiếu và bần cùng, thậm chí còn đến đòi tiền đứa cháu gái đã bị chính họ đuổi ra khỏi nhà.

Bạch Hoài An nghe xong tin này thì chợt hiểu ra, thảo nào lúc cô không trả tiền, biểu hiện của Bạch Quang còn gấp gáp hơn bố anh ta nhiều như vậy.

"Còn nữa này!" Quý Tiêu Châu tiếp tục nói bằng giọng hưng phấn: "Hoài An, cô biết tại sao dù không chiếm được tài sản của chủ Bạch nhưng cái ông bác cả của cô vẫn có thể sống tốt như thế không?"

Cậu ta dần cởi ra một nút thắt khiến lòng hiếu kỳ của Bạch Hoài An cũng được gợi lên.

"Đúng thế, với số tiền lương ít ỏi của ông ta thì chắc chắn không đủ để nuôi một gia đình lớn như vậy được."

Thế nhưng nhiều năm trước, nhà bác Bạch có sự kiện lớn, ông ta gửi Bạch Quang đến theo học lại một trường quốc tế vô cùng nổi tiếng. Để vào được trường chẳng những cần quan hệ mà học phí hàng năm cũng vô cùng lớn. Nhất là với một tên vô dụng, ngu dốt như Bạch Quang thì càng cần một số tiền lớn hơn.

Nhưng cả nhà họ cũng chỉ có bác Bạch kiếm ra tiền, với tiền lương ở mức trung bình của ông ta thì sao đủ đây?

"Anh Quý của tôi ơi, anh đừng thừa nước đục thả câu nữa, mau nói cho tôi biết đi." Bạch Hoài An ngày càng tò mò, muốn biết càng nhanh càng tốt.

Quý Tiêu Châu thấy cô tò mò đến mức gấp gáp như vậy rồi thì mới lên tiếng: "Hàng ngày bác cả của cô vẫn dựa vào sinh nhật của ông ta, sinh nhật của bà nội cô để nhận tiền hối lộ.

Bạch Hoài An nghe vậy thì bình tĩnh lại, đây cũng là chuyện nằm trong dự liệu của cô. Chỉ là cô không ngờ lời nói thuận miệng của cô lúc đó lại đúng là sự thật, chẳng trách bác Bạch lại chùn chân và rời đi một cách nhanh chóng như vậy.

"Hoài An, vì cái tên Bạch Quang đó là một thằng vô cùng phá của nên đã tiêu gần hết số tiền mà bố cậu ta có được sau khi bán công ty của chủ Bạch nhà mình đi. Dù cô có muốn lấy lại thì cũng không còn bao nhiêu nữa. Trong giọng nói của Quý Tiêu Châu là vẻ lo âu, sợ Bạch Hoài An sẽ cảm thấy tổn thương và mất mát.

Ai ngờ cô chỉ cười: "Không sao, tôi cũng đoán trước là vậy mà. Bốn năm trôi qua, tôi cũng không còn trông ngóng vào việc sẽ nhận lại số tiền còn dư từ phía họ. Tôi chỉ cần lấy lại nhà thôi, vậy là được rồi."

Căn nhà đó còn là nhà của bố mẹ cô, cô chắc chắn phải lấy được nó về, bất kể cái giá phải trả sẽ cao đến mức nào.

"Anh Quý, anh nói xem có cách nào khiến tôi lấy lại được căn nhà của mình không?" Bố còn chưa kịp lập di chúc thì căn nhà của họ đã bị đám người kia chiếm mất. Chẳng nhẽ cô phải báo cảnh sát thì mới có thể lấy lại được ư? Thế nhưng chỉ sợ báo cảnh sát, cảnh sát sẽ lấy lý do là chuyện riêng trong gia đình, cô và đám người đó tự giải quyết với nhau thì tốt hơn. Với nhân phẩm của đám người nhà họ Bạch đó thì sao họ chịu ngồi xuống để thương lượng với cô đây"

"Hoài An, cô đừng gấp gáp, tôi còn tra được ít thông tin nữa" Quý Tiêu Châu VỖ về cô: "Đúng là chủ Bạch đã có tính toán từ trước rồi đấy. Chú ấy đã tìm luật sư để lập một bản thỏa thuận từ trước, để lại căn nhà đó cho cô. Tôi đã tìm được vị luật sư đó rồi, mại có đến gặp anh ta xem anh ta có thể giúp cô lấy lại căn nhà được hay không nhé."

Sau khi nghe Quý Tiêu Châu nói hết, Bạch Hoài An ngẩn cả người. Hóa ra bố cô đã chuẩn bị xong xuôi mọi chuyện, chắc vì bố cũng biết mẹ và anh trai mình là hạng người gì nên mới tìm mọi cách để giữ lại căn nhà cho con gái.

Viền mắt Bạch Hoài An hơi ướt, cô nhớ bố quá! Thời gian đã trôi qua lâu như vậy rồi nhưng hình ảnh về bố khắc sâu trong đầu cô lại là cảnh tưởng bố cô ngồi ở ghế lái, trên trán tràn đầy máu tươi.

Nghĩ đến hình ảnh đó khiến trái tim cô khó chịu đến cùng cực.

Cô nhất định phải lấy được nhà mình về, mai cô sẽ đến gặp vị luật sư kia.

Hôm sau, lúc Bạch Hoài An mơ màng rời giường thì thấy chân không đau nữa, nhìn xuống thì thấy vết thương cũng là khép miệng, da mới cũng đã mọc ra khiến vết thương không còn kinh khủng như hôm qua nữa.

Lúc cô xỏ dép rồi giẫm chân lên mặt đất cũng không thấy đau.

Thuốc mà mẹ Hoắc cho đúng là tốt thật, không biết là ai đã điều chế ra nữa.

Thậm chí Bạch Hoài An còn muốn đi tìm bà ấy để hỏi về người điều chế thuốc. Nhưng nghĩ đến quan hệ giữa mình và bà ấy thì cô lại dẹp suy nghĩ của mình đi.

Quý Tiêu Châu đã lên lịch hẹn luật sư giúp cô, hai người sẽ gặp nhau ở quán cà phê ngay tầng dưới của công ty luật.

Bạch Hoài An đợi một lúc thì thấy một người đàn ông đi giày da, mặc âu phục đang vội vàng chạy tới.

"Xin lỗi cô nhé, tôi vướng công chuyện nên đến chậm".

Vị luật sư này họ Trương, có khuôn mặt vô cùng nghiêm túc, tuổi cũng không nhỏ, nhìn qua trông rất oai phong và đáng tin cậy.

Bạch Hoài An vội vàng nói: "Tôi mới là người cần xin lỗi mới phải, xin lỗi vì đã chiếm thời gian của anh nhé."

Luật sư Trương ngồi xuống rồi đi thẳng vào vấn đề: "Cô đến đây vì căn nhà của ông Bạch Quang Nhật đúng không?"

"Đúng thế" Bạch Hoài An gật đầu: "Tôi nghe nói bố tôi đã từng giao cho anh một bản thỏa thuận, trong đó ghi nếu bố tôi gặp chuyện không hay thì sẽ chuyển nhượng căn nhà lại cho tôi. Hiện giờ căn nhà đó đang bị bà nội và bác cả của tôi chiếm đoạt, họ còn đuổi tôi và mẹ tôi ra khỏi nhà. Tôi muốn lấy lại tài sản vốn dĩ thuộc về mình."

Luật sư Trương nghe vậy thì nhíu mày: "Cô nói là bọn họ chiếm đoạt nhà của cô ư?"

"Vâng." Bạch Hoài An gật đầu, không hiểu vì sao mà anh ta lại hỏi như vậy.

Luật sư Trương nhíu chặt mày lại, hơi do dự rồi lấy một tờ giấy trong cặp ra, đưa cho Bạch Hoài An: "Cô xem qua đi."

Bạch Hoài An không hiểu chuyện gì đang xảy ra nên nhận lấy tờ giấy, sau khi đọc xong nội dung trên đó thì vẻ mặt cô biến đổi từ hoài nghi sang tức giận: "Sao có thể như vậy được? Tôi chưa từng ký vào tờ giấy nào có nội dung như thế này mà cũng chưa bao giờ nghe qua chuyện này cả."

Trên tờ giấy đó chỉ có mấy dòng chữ nói rằng vì bà nội đã già yếu, không còn khả năng tự lo chuyện sinh hoạt nên cô tự nguyện nhường căn nhà đó cho bà. Bên dưới là chữ ký của Bạch Hoài An, giấy trắng mực đen vô cùng rõ ràng.

Nét chữ trên đó giống chữ của cô y như đúc, không có sự khác biệt nào cả. Thậm chí người trong cuộc là cô cũng không biết đây là chữ ký thật hay giả nữa.

Cô đang cảm thấy vô cùng bối rối, thậm chí còn tự hoài nghi không biết bản thân có bị loạn trí hay không. Chẳng nhẽ cô thực sự đã ký vào tờ giấy này trong tình trạng không biết gì à?

Nhưng khoảng thời gian khi trên tờ giấy lại chứng minh cô không ký lên tờ giấy này vì vào thời điểm ghi bên dưới chữ ký, cô đã cùng Hoắc Tùng Quân và không hề tiếp xúc với người nhà họ Bạch.

"Luật sư Trương, tôi chưa từng ký một bản thỏa thuận nào như thế này, bọn họ đã làm giả chữ ký của tôi" Bạch Hoài An nói bằng giọng nghiêm túc. Thảo nào lần trước lúc cô nói muốn quay về nhà, người nhà họ Bạch lại tự tin như vậy. Hóa ra lý do nằm ở đây.

Không ngờ họ lại dám giả mạo chữ ký của cô, đúng là không từ bất cứ thủ đoạn nào. Thật khiến người ta kinh tởm đến mức buồn nôn.

Luật sư Trương thấy cô vừa kinh ngạc vừa tức giận như vậy thì cũng biết cô không giả vờ, e là đám người họ Bạch kia đã giả mạo ra chữ ký này rồi.

Trông anh ta hơi khó xử: "Trước đi tôi tìm người đối chiếu chữ ký này thì thấy nó giống hệt nét chữ của cô. Không có bằng chứng chứng minh người nhà họ Bạch đã làm giả chữ ký nên e là rất khó để làm rõ mọi chuyện. Cô có chứng cứ chứng minh mình không kí tên lên bản thỏa thuận này không?

Sắc mặt của Bạch Hoài An trông rất khó coi: "Tôi không có."

Lúc đó cô bị mù nên hầu như đều ở trong nhà Hoắc Tùng Quân, mà cô ở một mình, trong nhà lại không gắn camera theo dõi, nhân chứng vật chứng đều không có.

Luật sư Trương thở dài: "Chuyện này là vấn đề của tôi, tôi nên tìm cô để xác nhận trước mới đúng. Thế nhưng lúc đó cô cứ như bốc hơi khỏi thế gian này vậy, tôi không thể tìm được cô"

Bạch Hoài An mím chặt môi, Quý Tiêu Châu cũng đã nói với cô về chuyện này. Vì Hoắc Tùng Quân can thiệp nên họ không thể tìm được cô, vậy nên mới tạo sơ hở cho nhà họ Bạch thực hiện chuyện xấu.

"Thôi được rồi, luật sư Trương, tôi cũng không làm khó anh nữa. Tôi sẽ nghĩ cách lấy lại căn nhà của mình."

Nếu con đường ngay thẳng đã không thể lấy lại được thì cô đành phải dùng cách khác mà thôi.