Chân của Bạch Hoài An bị thương?
Mẹ Hoắc chợt nhớ ra vừa rồi khi ở ngân hàng, lúc bà ấy suýt chút nữa bị bắt đi, Bạch Hoài An. đã cởi giày, đập hai tên côn đồ kia để cứu bà ấy ra từ trong tay chúng.
Lúc cô kéo bà ấy chạy cũng là đi chân trần.
Mẹ Hoắc hít một hơi thật sâu, bà nhớ hai người đã từng chạy ngang qua một cái hẻm nhỏ, đường đi gập ghềnh, có không ít đá dăm, còn có cả miếng thủy tinh vỡ.
Ngay cả bà ấy đi giày mà còn cảm thấy cộm gần chết, huống chi là chân trần.
Vậy mà Bạch Hoài An không có một chút biểu hiện nào là đau đớn, nếu như không phải bà ấy ngẫu nhiên phát hiện ra lòng bàn chân của cô có vết thương, tư thế đi cùng kỳ lạ thì chắc cũng chẳng biết rằng Bạch Hoài An bị thương.
Mẹ Hoắc nhíu mày một cái, đây là lần đầu tiên bà ấy cảm thấy trong lòng có điều gì đó không thoải mái, nhưng mà vì sao không thoải mái thì bà không dám nghĩ tiếp nữa.
“Ai ui, đau chết đi được” Sau khi Bạch Hoài An đi ra khỏi cái hẻm nhỏ thì cô dừng lại, dựa vào tường để từ từ ngồi xuống, nhìn thấy lớp da dưới bàn chân đã trầy xước chằng chịt, máu tươi vẫn đang không ngừng chảy ra, đau đến mức toàn thân phải run lên.
Vừa rồi khi ở trước mặt mẹ Hoắc, cô không muốn biểu hiện ra sự đau đớn, vì vậy cố gắng cắn răng chịu đựng, nhưng vừa rời khỏi tầm mắt của bà ấy thì cô không thể cố chịu đựng hơn được nữa.
Nhất là vị trí lòng bàn chân, mỗi lần cô bước một bước đều có cảm giác như mình đang bước trên mũi dao.
Bạch Hoài An cảm thấy hơi do dự, rồi cô quyết định không gọi điện thoại cho Hoắc Tùng Quân. Bình thường anh ở trên công ty đã có rất nhiều việc phải lo liệu, đã đủ mệt mỏi rồi, cô không muốn anh phải lo lắng thêm cho cô nữa.
Bạch Hoài An tùy tiện mua một đôi giày ở ven đường rồi đi tới phòng khám ở gần nhất, xử lý vết thương ở chân một chút rồi nhanh chóng đến ngân hàng rút tiền một lần nữa, cuối cùng mới bắt xe đi về nhà.
Khi về đến nhà, trên trán cô đã đổ đầy mồ hôi lạnh, trong suốt quãng đường đi, cô đã phải cố gắng kìm nén cơn đau đớn xuống.
Chuyện đầu tiên sau khi Bạch Hoài An về đến nhà chính là cởi giày ra, cả người cô ngã phịch xuống ghế salon, cô nhìn thấy vết thương đã được băng bó kỹ càng lại bắt đầu rướm máu.
Bạch Hoài An thở dài một tiếng, để chân lên trên ghế salon, không buồn đi xử lý vết thương.
Bác sĩ nói những vết thương này chỉ là vết thương ngoài da, đã khử trùng xong hết rồi, chỉ cần ít đi lại, vết thương sẽ mau chóng lành lại.
Ngày hôm nay phải chạy một quãng đường dài như vậy khiến cho Bạch Hoài An vô cùng mệt mỏi, cô vừa nằm lên ghế salon, chỉ một lát sau đã nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Ở bên phía mẹ Hoắc thì có một vài vấn đề, bà ấy mạnh mẽ từ chối lời xin lỗi của quản lý ngân hàng, chuẩn bị ngồi xe đi về nhà thì bị một người ngăn lại.
Người này không phải ai khác, chính là An Bích Hà.
Biểu cảm của cô ta vô cùng lo lắng, hỏi mẹ Hoắc: “Bác gái có sao không? Mấy người đó có làm bác bị thương không?”
Đã lâu lắm rồi mẹ Hoắc chưa gặp An Bích Hà, trước đây quan hệ của hai người vô cùng thân thiết, thậm chí có vài lần còn xưng hô mẹ con, nhưng bây giờ gặp mặt thì vô cùng khó xử.
An Bích Hà đã lừa dối nhà họ Hoắc nhiều năm như vậy, hơn nữa bây giờ nhà họ Hoắc và nhà họ An đang có quan hệ đối địch, vì vậy khi thấy cô ta thì vẻ mặt của mẹ Hoắc vô cùng khó chịu.
“An Bích Hà, cô đừng quên quan hệ của hai nhà chúng ta như thế nào. Vậy mà cô còn chạy tới đây quan tâm hỏi thăm tôi như vậy làm cái gì?”.
Mẹ Hoắc hừ lạnh một tiếng, bà ấy không phải là người ngu, quan hệ của hai nhà đang căng thẳng như vậy, làm gì có chuyện An Bích Hà thật lòng quan tâm bà ấy, chắc chắn là muốn cầu xin bà ấy điều gì đó.
Vẻ mặt của An Bích Hà có chút không tự nhiên, nhưng vì để hàn gắn tình cảm với mẹ Hoắc, cô ta vẫn cố chấp nói: “Con biết trước đây đã xảy ra một vài chuyện khiến cho bác gái có ấn tượng không tốt với con, nhưng tất cả những chuyện mà con làm đều vì con thích anh Tùng Quân, dù cho có phải dùng tất cả những gì mà nhà họ An có, con vẫn luôn cố gắng để giúp đỡ anh ấy. Cũng bởi vì con quá cố chấp với chuyện đó nên mới đánh mất lý trí, làm ra một số chuyện khiến cho bản thân không thể quay đầu được nữa”
Cô ta biết rõ điều mà mẹ Hoắc để ý đến là cái gì, vì vậy cố tình nhấn mạnh “tất cả những gì mà nhà họ An có”
Không thể không nói, chiêu này của An Bích Hà vô cùng có hiệu quả, nghe xong câu đó, vẻ mặt của mẹ Hoắc cũng đã dịu đi vài phần, nhưng ngoài miệng vẫn rất cứng rắn: “Nể tình cô thương yêu con trai tôi như vậy, tôi sẽ không truy cứu những việc cô làm trước đây, nhưng mà bây giờ nhà họ Hoắc chúng tôi và nhà họ An đang đứng trên hai chiến tuyến, vì vậy tốt hơn hết sau này cô đừng liên lạc gì với tôi nữa”.
Mẹ Hoắc vừa nói xong, An Bích Hà cúi đầu xuống, giọng nói vô cùng nhỏ nhưng cũng rất kiên định: “Con không thể?
“Cô nói cái gì?” Mẹ Hoắc không thích người khác làm trái ý của mình, vì vậy sau khi nghe thấy An Bích Hà nói câu đó, vẻ mặt có chút không vui.
Sau đó An Bích Hà bất chợt ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng rực nhìn thẳng vào mẹ Hoắc: “Bác gái, con không thể đối xử với bác như là người xa lạ được. Hoắc Tùng Quân không thích con, vì vậy con có thể không đến gần anh ấy, rời xa anh ấy. Nhưng với bác, con không làm được”
Biểu cảm của mẹ Hoắc có chút ngạc nhiên.
An Bích Hà lại tiếp tục nói: “Trước đây bác luôn giúp đỡ con, yêu thương con như vậy, không khác gì mẹ con ruột, con không thể chỉ vì việc hai nhà chúng ta đang đối địch với nhau mà xem bác như người xa lạ được. Chuyện vô tình như vậy, con không thể làm được”
Từ trước đến nay mẹ Hoắc chưa bao giờ cảm nhận được tình cảm mẹ con thân thiết như vậy với Hoắc Tùng Quân, vì vậy khi nghe thấy An Bích Hà nói những câu đó khiến cho trong lòng bà ấy vô cùng cảm động, thậm chí bà ấy còn cảm thấy mặc dù cô ta không phải là người tốt lành gì, nhưng lại rất hiếu thảo.
Ngay lúc mẹ Hoắc định nói vài câu an ủi, thương yêu với An Bích Hà thì cô ta đã nói trước: “Hôm nay lúc con biết được rằng bác gái gặp nguy hiểm, trong lòng cảm thấy lo lắng không yên, may mắn sao người của con cũng đang làm việc ở gần đây, cô ấy biết con rất kính trọng bác cho nên đã cứu bác..”
“Khoan đã!” Mẹ Hoắc cắt ngang lời nói của cô ta, biểu cảm phức tạp nhìn An Bích Hà, hỏi lại: “Cô nói là người của cô đã cứu tôi?”
“Đúng vậy” Vẻ mặt của An Bích Hà chân thành không gì sánh nổi, nói: “Cô ấy không nói gì với bác sao? Ai, cái người này đúng là tắc trách, sao lại không chào hỏi bác giùm con một tiếng chứ. Nhưng mà dù sao cô ấy cũng là người thật thà, lại mới cứu bác gái xong, coi như lấy công chuộc tội.”
“Đủ rồi!” Mẹ Hoắc gắt gỏng cắt ngang lời cô ta nói, vẻ mặt không kiên nhẫn, trong mắt chứa đầy sự ghét bỏ nhìn cô ta: “An Bích Hà, Tùng Quân nhà tôi nói không sai, cô đúng là khiến cho người khác cảm thấy kinh tởm”
An Bích Hà nhìn thấy vẻ mặt của mẹ Hoắc thay đổi nhanh như vậy, trong lòng vô cùng hoang mang, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Rõ ràng mới vừa nãy bà ấy còn có vẻ mặt vui vẻ dễ gần, tại sao đột nhiên lại trở mặt nhanh như vậy chứ? Cô ta đã nói sai chỗ nào sao?
“Không lẽ cô không biết người cứu tôi là ai sao?” Mẹ Hoắc nhìn thấy vẻ mặt hoang mang của cô ta, lạnh lùng hỏi.
An Bích Hà sửng sốt một chút, cô ta chỉ nghe nói rằng đó là một cô gái, thế nhưng cụ thể là ai thì cô ta không biết, nhưng mà cái này không quan trọng.
Quan trọng là cho dù cô ta không kịp cứu được mẹ Hoắc thì cũng sẽ tìm cách nói sao cho đây là công lao của mình, đến lúc đó chỉ cần tìm được cô gái kia, mua chuộc một chút là được.
Vì vậy việc người cứu mẹ Hoắc là ai cũng không quan trọng.
"Con... Con..."
Mẹ Hoắc nhìn thấy dáng vẻ lắp ba lắp bắp của An Bích Hà thì bật cười một tiếng: “Cô không cần phải vất vả viện cớ gì nữa, dù sao thì người cứu tôi chắc chắn không thể nào là người của cô, cô ấy và cô có thù không đội trời chung. Cô đúng là hễ mở mồm ra thì nói dối, nói dối không chớp mắt, bảo sao Tùng Quân và ông cụ nhà tôi lần đầu tiên nhìn thấy cô đã không thích cô rồi. Thì ra bao nhiêu năm nay là do tôi nhìn sai người.”
An Bích Hà luống cuống, trong đầu cảm thấy hỗn loạn, suy nghĩ kỹ lại sáu chữ “có thù không đội trời chung”, cô gái mà không đội trời chung với cô ta...
Trong đầu cô ta chỉ hiện ra một người.
“Bạch Hoài An?” An Bích Hà hỏi lại đầy nghi ngờ, giọng của cô ta thể hiện rõ sự chán ghét.
Mẹ Hoắc cười lạnh một tiếng: “Cô đoán đúng rồi, chính là cô ấy. Không ngờ tới đúng không?”
Đôi mắt của An Bích Hạ híp nhỏ lại, đôi môi cũng trở nên tái nhợt. Tại sao lại là cô ta! Tại sao hết lần này đến lần khác là cô ta!
Ai cũng được, cô gái nào cũng được nhưng tại sao hết lần này đến lần khác lại là Bạch Hoài An!
Lúc này An Bích Hạ hận không thể tìm được một cái lỗ để chui xuống, khuôn mặt nóng như lửa đốt, đỏ tới mang tai, cô ta cúi đầu, không dám nói một câu nào.
Cái gì gọi là xấu hổ đến chết, cuối cùng cô ta cũng cảm nhận được điều đó.
Thế quái nào mà cô ta dám nói với mẹ Hoắc rằng Bạch Hoài An là người của cô ta chứ!
Mẹ Hoắc nhìn thấy dáng vẻ này của An Bích Hà, trong lòng càng lúc càng cảm thấy kinh tởm: “Cô mau cút đi, đừng đứng đó cản đường của tôi. Về sau cũng đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi, đúng là xui xẻo cả ngày” .
Bà ấy luôn ăn nói khó nghe, nhưng bởi vì trước đây có quan hệ tốt với An Bích Hà, vì vậy vẫn có chút tình cảm với cô ta. Ai mà ngờ được cô ta lại nói ra những lời như vậy khiến cho chút tình cảm còn sót lại không cánh mà bay, còn khiến cho mẹ Hoắc cảm thấy ghê tởm như nuốt phải ruồi.
Hơn nữa lúc này trong lòng mẹ Hoắc cũng có chút cảm thán, trước kia bà ấy luôn không thích Bạch Hoài An mà lại đi thích một cô gái xấu tính như vậy, thậm chí còn muốn gả cô ta cho con trai mình, đúng là mù quáng mà!
Nghĩ đi nghĩ lại những việc mình đã làm trước đây, mẹ Hoắc xấu hổ phát sợ.
Nhưng mà bây giờ mẹ Hoắc cũng cảm thấy vô cùng may mắn vì Hoắc Tùng Quân đã từ hôn rồi, nếu không An Bích Hà đó thật sự trở thành vợ của con trai mình, đến lúc đó mới lộ ra tính xấu và nhiều khuyết điểm như vậy thì còn hối hận hơn nhiều.
Rồi bà ấy nghĩ tới Bạch Hoài An, nếu như so sánh hai người này thì chỉ có về gia thế thì Bạch Hoài An kém hơn An Bích Hà một chút, còn tính cách thì tốt hơn cô ta nhiều.
An Bích Hà bị mẹ Hoắc mạnh mẽ đuổi đi như vậy mới miễn cưỡng nhường đường. Bà ấy không thèm liếc mắt đến cô ta một lần, ra lệnh cho tài xế lái xe đi.
Xe rời đi càng lúc càng xa, An Bích Hà mới ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào hướng xe rời đi, oán hận nắm tay vào.
Trong lòng cô ta cảm thấy vô cùng tức giận.
Cô ta vốn định dùng cách này để có thể hàn gắn tình cảm với mẹ Hoắc, ai mà ngờ được khéo quá hóa vùng, còn khiến cho mẹ Hoắc ghê tởm cô, đã thế chẳng hiểu trời xui đất khiến kiểu gì mà hết lần này tới lần khác toàn tạo cơ hội cho Bạch Hoài An cứu mẹ ấy.
Có khi nào vì chuyện này mà mẹ Hoắc thay đổi suy nghĩ với Bạch Hoài An hay không?
Nghĩ đến đây, trong lòng cô ta cảm thấy vô cùng chán nản, bản thân mình tính toán nhiều như vậy, cuối cùng lại thành ra làm nền cho Bạch Hoài An đó tỏa sáng, đúng là tức chết đi được!