Cô Vợ Mù, Ly Hôn Anh Không Đồng Ý

Chương 152: Điều tra




Sau khi Bạch Hoài An trở về công ty đã được nhiệt liệt chào đón. Các đồng nghiệp cũng vậy lại chúc mừng cho cô.

Đến khi đám người tán đi rồi, cô mới liếc nhìn qua, vị trí của Phương Ly đã có người mới, thay thế vị trí của cô ta.

Trong lòng Bạch Hoài An tự nhủ rằng, cô Phương Ly này cũng có năng lực tài giỏi, dáng người cũng không tệ đâu, chỉ cần tính cách tốt hơn thì thực sự cũng có thể chung hòa vớ Trần Thanh Minh. Nói không chừng thực sự có thể đến với nhau nữa đó.

Nhưng mà hết lần này đến lần khác, cô ta lại động não một cách ngu ngốc, tự tay chơi một ván bài hủy hoại bản thân.

Bây giờ, thời gian của Bạch Hoài An tương đối tự do. Hiện tại, những mẫu thiết kế mùa xuân trước đó cho công ty đã được bày bán tại các cửa hàng rồi, phản ứng cũng rất tốt.

Trần Thanh Minh thực sự không quá hài lòng với cô. Bây giờ tiết trời cũng dần dần nóng lên rồi, quần áo mùa hè cũng nên được đăng lên báo nữa.

Bạch Hoài An cũng đã có vài ý tưởng trước đó rồi. Ban đầu cô chỉ phác thảo hình dáng, sau mới hoàn thiện chi tiết rồi gửi cho Trần Thanh Minh.

Bên kia đã trả lời rất nhanh rồi báo cho cô đi tới phòng làm việc.

Sau khi Bạch Hoài An tiến vào phòng làm việc, cười với Trần Thanh Minh: “Tổng giám đốc Trần, có phải bản thiết kế có vấn đề gì không?”

Trần Thanh Minh lắc đầu rồi nói: “Không có, tôi rất hài lòng với mẫu thiết kế. Tôi tìm cô vì có chuyện khác muốn nói”

“Chuyện gì vậy?”

"Là có liên quan tới sự vụ sáng nay” Vẻ mặt của Trần Thanh Tâm có hơi phiền não: “Trước tổng giám đốc Hoắc cũng đã giao phó. Nếu như tôi phát hiện ra cô có điều gì buồn phiền thì tôi phải báo lại cho anh ta. Những người hôm nay vây quanh cô có ác ý rất rõ ràng với cô. Tôi có cần nói chuyện này cho tổng giám đốc Hoắc không?” .

Dù sao thì cũng là chuyện riêng của Bạch Hoài An, anh ta cảm thấy cũng nên hỏi qua ý của cô trước.

Bạch Hoài An còn tưởng có chuyện gì, cười nói: “Không cần đầu, sau này tôi cũng sẽ nói chuyện này cho anh ấy biết”

Trần Thanh Minh thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt rồi”

Sau khi nói xong, biểu cảm của anh ta hơi buồn bực: “Những người đó tự xưng là người nhà của cô, sao lại có thái độ kém như vậy với cô chứ?”

Bạch Hoài An nhớ tới mặt mũi của những người đó, ánh mắt lạnh xuống: “Cho tới tận bây giờ, bọn họ cũng chưa từng đối xử với tôi như người nhà”

Quan hệ của cô với Trần Thanh Minh cũng không tệ, đã là bạn nên cô cũng không giấu giếm gì cả, nói vài câu đơn giản về sự bất hòa của cô với bọn họ.

Trần Thanh Minh nghe vậy, trong mắt tràn đầy lửa giận: “Sao lại có người nhà như vậy cơ chứ. Tôi khinh. Bọn họ căn bản không phải là người nhà, cô nói đúng, chính là kẻ thù”

So với Bạch Hoài An, anh ta còn tức giận hơn. Trên trán nổi hết gân xanh gân đỏ lên, giận tới mức lồng ngực không ngừng phập phồng.

Bạch Hoài An vội vàng nói: “Tổng giám đốc Trần, cứ bình tĩnh, đừng nổi giận. Những người đó không đáng để vậy đâu. Sớm muộn gì bọn họ cũng bị báo ứng thôi”.

Trần Thanh Minh nhìn Bạch Hoài An, trong mắt chứa sự đồng tình. Bình thường Hòa An nhìn dịu dàng hiền lành, không nghĩ tới lại có những người thân thuộc hàng quý như vậy, thật là đáng thương mà.

“Đừng chờ cái gì sớm muộn nữa. Hoài An, tôi ủng hộ cô trả thù, đuổi bọn họ ra khỏi nhà của cô đi, lấy lại di sản của bố cô”.

Lông mày Bạch Hoài An nhíu lại: “không dễ dàng như vậy đâu. Bố tôi đột nhiên qua đời, cũng không làm di chúc. Lúc ấy tôi tự lo cho bản thân còn chưa xong, căn bản cũng chưa kịp xử lý tới những chuyện này. Bây giờ bọn họ đã chiếm đoạt bốn năm rồi, tôi không chắc là bọn họ đã làm chuyện gì khác chưa, sợ rằng đoạt lại cũng không dễ dàng như vậy đâu”.

Trần Thanh Minh: “Theo luật pháp, nếu như không làm di chúc thì mẹ cô là người đầu tiên được thừa kế. Bà ấy qua đời thì cô sẽ là người thừa kế thứ hai. Sau mới đến mấy người thân của cô. Tôi cảm thấy cô vẫn có khả năng giành lại”.

Bạch Hoài An gật đầu đồng ý: “Nếu theo luật pháp thì có thể như vậy. Nhưng hôm nay tôi có nhắc tới tài sản để thử xem thái độ của bọn họ thì luôn cảm thấy thái độ của bà tôi rất kỳ lạ, cảm giác bà cụ rất có tự tin, giống như cảm thấy nhất định tôi sẽ không thể đoạt lại được tài sản vậy. Trong lòng tôi có một dự cảm không lành”.

Trần Thanh Minh thấy biểu cảm nghiêm túc của cô, trong lòng cũng bỗng nghiệm theo, nói: “Hoài An, nếu như có muốn kiện, tôi có thể cho cô mượn hội luật sư của công ty”

“Vậy tôi phải cảm ơn anh rồi tổng giám đốc Trần. Nếu thực sự có nhu cầu, tôi sẽ không khách sáo đầu nhé” Bạch Hoài An thấy khuôn mặt đầy chân thành của anh ta, trong lòng cảm thấy ấm áp.

Người thân thì toàn hàng quý, nhưng cũng may cô còn có bạn, có người yêu, có những người quan tâm cô.

Trần Thanh Minh thấy cô nói cảm ơn, ngượng ngùng xoa xoa đầu mình: “Chuyện này có gì đâu”.

Nếu như Bạch Hoài An có nhu cầu, SỢ rằng cũng không đến lượt anh ta, Hoắc Tùng Quân sẽ trực tiếp giúp cô giải quyết thôi.

Nói tới Hoắc Tùng Quân, Trần Thanh Minh nhíu mày lại, cảm thấy khó hiểu: “Hoài An, bọn họ tới đây để uy hiếp cô, chẳng lẽ bọn họ không biết cô với tổng giám đốc Hoắc đã đến với nhau sao?"

| ở thành phố An Lạc này có ai mà không biết tới Hoắc Tùng Quân chứ. Nếu như những người kia biết bạn trai của Bạch Hoài An là Hoắc Tùng Quân, và cũng là chồng cũ của cô thì nịnh nọt còn chưa kịp nữa là. Sao có thể trở mặt với Bạch Hoài An, đến tận cửa uy hiếp cô như vậy chứ.

Vẻ mặt của Bạch Hoài An hơi ngưng trệ rồi mới lên tiếng nói: “Thật ra thì bọn họ không biết chuyện của tôi và Hoắc Tùng Quân”

"Hả?” Trần Thanh Minh kinh ngạc. Ngay sau đó bày ra vẻ mặt bừng tỉnh hiểu ra. Lần đó ở yến hội, ngay cả anh ta cũng không biết thông tin Hoắc Tùng Quân từng kết hôn trước đó, chứ đừng nói tới bọn họ.

Ba năm đó, Hoắc Tùng Quân đã bảo vệ Bạch Hoài An vô cùng nghiêm ngặt, cũng không hề để cho bất cứ ai biết được chuyện này.

Bạch Hoài An thấy được biểu cảm của anh ta thì giải thích một câu: “Lúc ấy mắt tôi bị mù, mẹ tôi cũng sợ sau khi bọn họ biết tôi gả cho Hoắc Tùng Quân sẽ tới nhà họ Hoắc đòi hỏi thêm, cho nên vẫn chưa nói với bọn họ”

Mẹ vẫn luôn lừa gạt bọn họ chính là vì muốn bảo vệ cô thật tốt, bảo vệ hôn nhân của cô.

Có thể là do Hoắc Tùng Quân cũng giúp đỡ mẹ nên nhìn qua bà ấy cũng khá tốt. Đám quỷ hút máu kia cho rằng mẹ đã lén cướp đi tài sản của bố, cậy động mà đến tận cửa xin ăn nên mới tại ra bi kịch như bây giờ.

Cặp mắt đào hoa của Bạch Hoài An chứa đầy sự đau buồn, Trần Thanh Minh thấy mình đã gợi lên những chuyện đau lòng của cô, vội vàng nói sang chuyện khác.

"Tôi mới cho dò tra qua thì công ty năm đó của bố cô cũng khá có danh tiếng, không ít thông tin. Bọn họ bán công ty của bố cô cho công ty đối thủ, hẳn là đã lấy được không ít tiền. Nếu như sống bình thường thì cả đời cũng đủ dùng. Ngay cả ăn chơi trác táng thì cũng không thể tiêu hết tài sản nhanh như vậy?

Trước đó Bạch Hoài An cũng chưa nghĩ tới chuyện này, vừa đúng Trần Thanh Minh nhắc tới vậy cũng cảm thấy hơi sửng sốt: “Đúng vậy, phần tài sản đó thực sự cũng đủ cho bọn họ dùng nhiều năm. Nhưng nghe cách bọn họ nói thì sợ rằng đã tiêu hết khoản tiền kia rồi”

Cô nghĩ đến chuyện đó, trong lòng lập tức cảm thấy bực bội.





Tâm huyết nhiều năm như vậy của bố cô mà bọn họ đã tiêu sạch chỉ trong khoảng bốn năm.

Trần Thanh Minh thấy sắc mặt của cô không vui, vội vàng nói: “Trước tiên cô đừng nên sốt ruột. Tốt nhất cứ tra xem sao, chắc chắn có thể tra ra không ít thông tin hữu dụng cho cô đó.”

Bạch Hoài An cúi đầu suy nghĩ, trong đầu hiện lên hình ảnh của một người, ánh mắt sáng lên: “May là tổng giám đốc Trần nhắc nhở tôi, buổi chiều tôi không tới công ty đầu, tôi có vài việc cần giải quyết nên xin nghỉ nửa ngày nhé!”

Trần Thanh Minh: “Không sao cả, không cần xin nghỉ, từ giờ đến khi tuần lễ thời trang Paris kết thúc thì thời gian của cô đều tự do hết. Chỉ cần cô hoàn thành được mẫu mới cho công ty là được.”

chapter content



Chàng trai ngồi trước mặt có dáng vẻ thanh tú, sắc mặt hơi tái nhợt gầy yếu. Trong ánh mắt nhìn Bạch Hoài An lóe lên một ánh kích động: "Cô, cô thực sự là con gái của chú Bạch sao?”

“Đúng vậy” Bạch Hoài An gật đầu khẳng định: “Tôi là Bạch Hoài An, con gái của Bạch Quang Nhật”

Cô vừa nói xong, nước mắt của người đàn ông đối diện trực tiếp chảy xuống: “Thật tốt quá, chú Bạch còn có người thừa kế, thật tốt.”

“Cậu, cậu đừng khóc nữa" Bạch Hoài An thấy dáng vẻ của một con trai đang khóc bù lu bù loa như vậy thì tay chân luống cuống, vội vàng cầm khăn giấy đưa cho cậu ta: “Lau nước mắt đi, đàn ông con trai đầu đội trời chân đạp đất, đừng khóc chứ?”

Quý Tiêu Châu nhận ra mình đã thất lễ, nhận lấy khăn giấy, lau sạch nước mắt trên mặt, bị cặp mắt xinh đẹp của Bạch Hoài An nhìn, bên tại cảm giác hơi đỏ lên.

"Xin tôi, tôi có hơi kích động”

Biểu cảm của cậu ta không được tự nhiên lắm, giọng nói khi nói chuyện rất nhẹ nhàng, cũng không giống với mấy lời đồn đại trên Internet.

Trong lòng Bạch Hoài An tự than thở.

Quý Tiêu Châu là một tay săn ảnh nổi tiếng trên Internet, lời đồn rằng cậu ta có lòng tham vô đáy, vô cùng độc ác, hám danh hám lợi, làm việc không chừa một thủ đoạn nào, đã đụng tới không ít minh tinh trong showbiz. Trong đó cũng không thiếu ông vua bà hoàng của showbiz, từ đó kiếm được rất nhiều tiền.

Khi nhắc tới cái tên này với người trong giới giải trí, người ta chỉ biến sắc, không thể nào không thấy sợ hãi.

Tên tuổi rất lớn, người bình thường không thể mời cậu ta rời núi được.

Bạch Hoài An có thể liên lạc với cậu ta vẫn là phải cảm ơn bố cô đã giúp đỡ.

--------------------